Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 74: Xảy ra chuyện (3)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 04:56:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

sang nhà bên cạnh tìm Nguyễn Kiến Quốc: “Bác cả, lúc về bác thấy Kiến Đảng ở ngoài ruộng ?”

 

Sắp tới cấy lứa lúa sớm đầu tiên, nên mấy ngày nay cả bốn em đều bận tối mắt tối mũi ngoài đồng.

 

Nguyễn Kiến Quốc đang dùng chậu rửa chân, đầu , trả lời: “Không , hôm nay cả ngày bác chẳng thấy chú hai ở ngoài ruộng, thế?”

 

“Sao thể chứ? Anh từ trưa mà! Bảo là đồng cơ mà! Sao cả ngày thấy ! Đến giờ vẫn về đấy!” Vừa thế, Liễu Chiêu Đệ cuống lên.

 

Nguyễn Kiến Quốc cau mày. Thấy Nguyễn Lâm thị cầm đèn dầu , ông chẳng kịp lau chân, xỏ vội đôi giày : “Để bác đồng xem , cô đừng vội.”

 

“Đi đường cẩn thận đấy.” Nguyễn Lâm thị dặn dò.

 

Nguyễn Kiến Quốc “ừ” một tiếng nhanh ngoài.

 

Giờ Nguyễn Kiều Kiều vẫn ngủ, thấy tiếng động liền dậy. Nguyễn Lâm thị bưng đèn dầu phòng, bảo nàng xuống ngủ .

 

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu: “Bà nội, cháu buồn ngủ, cháu đợi cùng .”

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Nguyễn Lâm thị xoa đầu nàng, gì thêm. Hai bà cháu đợi trong phòng, còn Liễu Chiêu Đệ thì ở bên ngoài, bồn chồn yên.

 

Đến khi Nguyễn Kiến Quốc hớt hải chạy về, đám Nguyễn Kiệt, Nguyễn Thỉ cũng lục tục kéo đến, tất cả vây quanh sân.

 

Vẻ mặt Nguyễn Kiến Quốc nghiêm trọng Liễu Chiêu Đệ: “Kiến Đảng ở ngoài ruộng, nương cũng . Cô nghĩ kỹ xem, hôm nay chú ?”

 

Liễu Chiêu Đệ ngơ ngác ông: “Em... ! Anh chỉ bảo đồng thôi mà!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-74-xay-ra-chuyen-3.html.]

Nguyễn Kiến Quốc trầm ngâm vài giây ngoài. Liễu Chiêu Đệ vội vàng chạy theo . Mấy con trai cũng bám theo. Nguyễn Kiều Kiều cũng , nhưng Nguyễn Lâm thị giữ , hai bà cháu đành nhà chờ tin.

 

Nguyễn Kiến Quốc hỏi thăm vài nhà trong đội, cuối cùng cũng tung tích.

 

“Bác hỏi chú Kiến Đảng ? Chiều nay thấy chú lảng vảng gần khu núi , còn nhắc chú đừng đó, chú bảo chỉ dạo quanh thôi chứ . Có chuyện gì thế?” Người nọ vẻ mặt nghi hoặc, thấy sắc mặt nhà họ Nguyễn khó coi thì cũng bắt đầu lo lắng: “Chẳng lẽ chú về? Vào núi ?”

 

“Thì về thật mà!” Liễu Chiêu Đệ sắp đến nơi.

 

“Chuyện ... Mọi đừng vội, để mặc cái áo khoác gọi thêm mấy nữa, chúng cùng lên núi tìm xem , đừng cuống.” Người nọ cũng bụng, cùng đội sản xuất, quan hệ với nhà họ Nguyễn xưa nay vẫn , dạo còn ăn thịt lợn rừng nhà họ, nên lập tức đề nghị giúp đỡ.

 

Cuối cùng, cả đội huy động năm sáu đàn ông, cộng thêm Nguyễn Kiến Quốc là bảy , chia tìm ở khu vực núi và bìa rừng núi .

 

Mấy con trai cũng đòi theo, nhưng vì còn nhỏ, trời tối, nguy hiểm rình rập, nên Nguyễn Kiến Quốc cho phép.

 

Họ tìm kiếm suốt hơn nửa đêm mà vẫn thấy bóng dáng .

 

Liễu Chiêu Đệ ở nhà lóc t.h.ả.m thiết, Nguyễn Lâm thị mặt trầm như nước một lời. Nguyễn Kiều Kiều cũng ngủ , rúc lòng Nguyễn Lâm thị, khuôn mặt đầy vẻ lo âu. Nàng thực sự lo lắng.

 

Kể từ con lợn rừng húc đổ tường nhà từ hướng núi , Nguyễn Lâm thị cấm tiệt đám trẻ con bén mảng tới đó vì còn con thú dữ nào khác .

 

Giờ Nguyễn Kiến Đảng núi núi , lâu như , e là lành ít dữ nhiều.

 

Điều nàng nghĩ đến, những khác đương nhiên cũng nghĩ tới.

 

Đặc biệt là Nguyễn Lâm thị, sắc mặt tái nhợt .

 

 

Loading...