Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 71: Tiền đâu? (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 04:56:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Còn... còn thừa bao nhiêu chứ, gì mà kiểm, cái nhà trong ngoài chỗ nào chả cần tiêu tiền!" Liễu Chiêu Đệ lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.

 

"Năm ngoái đưa cô hai trăm đồng, năm nay cộng cũng một trăm , thêm tiền bán thịt nữa, còn dư bao nhiêu?" Nguyễn Kiến Đảng thấy mụ ấp úng liền nghi ngờ hỏi .

 

"Anh thế là ý gì?" Liễu Chiêu Đệ vốn đang chột , lập tức xù lông, trừng mắt Nguyễn Kiến Đảng: "Nguyễn Kiến Đảng, lương tâm hả! sinh con đẻ cái cho , kết quả nghi ngờ giấu tiền tiêu riêng ? Anh ! Rốt cuộc ý gì!"

 

"Cô gì mà nóng nảy thế? gì khác , chỉ bảo cô kiểm tiền thôi mà." Nguyễn Kiến Đảng cạn lời vợ.

 

"Thế thì cho , chẳng gì để kiểm cả, chắc chắn hai trăm , một trăm cũng khó!" Liễu Chiêu Đệ hừ lạnh.

 

"Thế tiền ?" Nguyễn Kiến Đảng trợn mắt. Rõ ràng chẳng mua sắm gì, cũng chẳng ăn uống gì sang trọng, hết tiền .

 

"Tiêu ."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

"Tiêu ?"

 

"Chỗ cần tiêu thì thiếu gì, mà nhớ hết ."

 

"..." Nguyễn Kiến Đảng.

 

Im lặng.

 

Liễu Chiêu Đệ thấy Nguyễn Kiến Đảng im lặng gì, bỗng cảm thấy bất an, dậy định ngoài nhưng Nguyễn Kiến Đảng kéo . Ánh mắt ông sắc bén mụ: "Cô mang tiền đây xem, tự đếm."

 

"Đếm, đếm cái gì mà đếm!" Liễu Chiêu Đệ hoảng loạn, giằng tay nhưng thoát .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-71-tien-dau-2.html.]

Nguyễn Kiến Đảng thấy bộ dạng của mụ thì cũng chẳng thèm nhiều lời nữa, thẳng trong buồng. Tuy ông quản tiền nhưng cũng Liễu Chiêu Đệ xưa nay giấu tiền ở .

 

Thấy ông xăm xăm , nhắm thẳng phía hũ tiền, Liễu Chiêu Đệ rối loạn tâm trí, vội vàng chạy theo ngăn cản, miệng la bai bải: "Mình ơi, ơi, để đếm, để đếm cho."

 

"Không cần!" Đến nước Liễu Chiêu Đệ tật giật thì Nguyễn Kiến Đảng đúng là thằng ngốc.

 

Ông hất tay mụ , móc từ trong khe tường một cái lon sắt. Liễu Chiêu Đệ gần như lao tới, chộp lấy tay ông, ánh mắt cầu xin ông.

 

Nguyễn Kiến Đảng hất mụ nữa.

 

Mở nắp lon, ông đổ hết tiền bàn.

 

Không lấy một tờ trăm đồng, năm mươi đồng cũng , chỉ hai tờ năm đồng lẻ tẻ và hơn chục tờ một đồng. Ông sầm mặt đếm, sắc mặt đen như đáy nồi: "Hai mươi bảy đồng bốn hào?"

 

"Số tiền còn ?"

 

"Cái ... em thể giải thích, em thể giải thích!" Liễu Chiêu Đệ sốt ruột ông, mắt đỏ hoe: "Năm ngoái nhà vốn để dành hai trăm, thật đấy, chỉ là dạo em về... bảo tìm đối tượng cho thằng Lai Phúc, bên nhà gái cũng đòi hỏi tứ đại kiện (bốn món đồ lớn) gì cả, chỉ cần một chiếc xe đạp hiệu Phi Cáp thôi."

 

"Mình cũng tình cảnh nhà em đấy, mới mượn em chút tiền, nhưng yên tâm, đợi em trai em tiền, nó nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả mà."

 

"Thế tiền bán thịt mấy hôm ? nhớ nhầm thì cô giữ miếng nào, bán sạch sành sanh, kiểu gì cũng 40 đồng chứ?"

 

"Cái đó... cái đó." Liễu Chiêu Đệ l.i.ế.m môi, vẻ mặt càng thêm chột , ánh mắt dám thẳng Nguyễn Kiến Đảng, lảng sang chỗ khác, nhỏ giọng giải thích: "Cái đó... cái đó bán... Mẹ bảo Lai Phúc sắp hỉ sự, đằng nào đến lúc đó cũng mua thịt, chi bằng đem chỗ thịt về hun khói , đến lúc đó đỡ mua phiền phức..."

 

"Cho nên tiền cô đưa hết cho nhà đẻ, thịt cũng mang về nốt , ?" Nguyễn Kiến Đảng quả thực dám tin tai .

 

 

Loading...