Nguyễn Kiều Kiều ăn sáng Nguyễn Lâm thị bận rộn trong bếp.
Nguyễn Lâm thị quả thực tháo vát, việc trong việc ngoài một tay bà lo liệu, hầu như cần khác nhúng tay . Nguyễn Kiều Kiều thấy bà ngang qua bèn kéo ống quần bà .
"Sao thế?" Trong tay Nguyễn Lâm thị vẫn còn cầm miếng thịt, thịt bà định đem hun khói thịt khô.
"Bà nội, Kiều Kiều thi đỗ đại học sẽ mua thật nhiều thật nhiều đồ ngon cho bà!" Nàng nghiêm túc .
Trước Nguyễn Kiều Kiều chỉ che chở cho nhà họ Nguyễn, để bọn họ c.h.ế.t, nhưng bây giờ nàng bọn họ sống thật , sống một cuộc đời thật sung sướng!
"Ha ha ha ha... Vậy thì bà sẽ đợi đồ ngon của Kiều Kiều nhà nhé." Nguyễn Lâm thị chọc cho tít mắt.
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Vâng ạ! Bà đợi cháu nhé!" Nguyễn Kiều Kiều hừng hực ý chí chiến đấu.
"Được, bà đợi. Bé ngoan ăn xong thì ngoài chơi , trong nhiều khói, ám cháu đấy." Ngừng một chút bà dặn: "Chỉ chơi loanh quanh đây thôi, khỏi thôn, cũng lên núi ?"
"Vâng ạ." Khi còn kiểm soát năng lực của thì mời nàng nàng cũng chẳng dám .
Chỉ một thôi Nguyễn Kiều Kiều dọa sợ , suốt một tuần đó nàng hề tơ tưởng gì đến chuyện săn nữa.
Hôm nay là thứ Bảy, ba học trấn về.
Nguyễn Tuấn là con trai cả của Liễu Chiêu Đệ, năm nay mười bốn tuổi, học lớp tám. Mùa hè sẽ lên lớp chín, lớp chín là năm quan trọng để thi lên cấp ba, cũng liên quan đến việc thi đỗ đại học .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-70-tien-dau-1.html.]
Lần về, xin tiền mua tài liệu ôn tập, hết hơn năm đồng.
Số tiền nhỏ, Liễu Chiêu Đệ thấy liền giãy nảy lên: "Chúng mày mua cục vàng mua tài liệu thế hả?"
"Mẹ, tài liệu khác, là thầy giáo bọn con mang từ tỉnh về nên mới đắt."
"Thế cũng cần đắt như chứ, chỗ bằng hơn nửa tháng lương của bố mày đấy." Liễu Chiêu Đệ vẫn chi tiền.
"Nó cần thì cô đưa cho nó, là việc chính đáng, cô lắm thế?" Nguyễn Kiến Đảng học, cũng chẳng nghề ngỗng gì, nhà máy, chỉ thể thuê vặt kiếm tiền. Ông cái khổ của việc thất học nên ủng hộ con cái học hành, cũng chẳng thấy năm đồng tiền tài liệu là to tát gì, cùng lắm là nhịn ăn năm cân thịt thôi.
"Lần bán 40 cân thịt chẳng bốn năm chục đồng ?" Lần 40 cân thịt, Nguyễn Kiến Đảng vốn tưởng vợ sẽ giữ một ít cho cả nhà ăn, ai ngờ hôm mụ đem bán sạch.
bán thì bán, đổi tiền cũng tệ.
Vừa Nguyễn Kiến Đảng nhắc đến tiền bán 40 cân thịt, Liễu Chiêu Đệ liền chột thót tim. Mụ đảo mắt lảng tránh, trong lòng lo sốt vó nhưng ngoài mặt giả vờ mất kiên nhẫn về phòng lấy tiền. Mụ cố ý lấy một đống tiền lẻ nhét tay Nguyễn Tuấn, miệng lầm bầm c.h.ử.i mắng: "Đẻ mấy đứa bay đúng là nợ đời, suốt ngày ăn thì cũng đòi tiền!"
Nguyễn Tuấn qua cái tuổi đôi co với , cũng lười phản ứng , càng mụ càng hăng. Cậu sang phòng bên tìm Nguyễn Hạo. Nguyễn Hạo học giỏi, đợi lên cấp ba thì đống sách vở tài liệu đó sẽ thuộc về tất, nhưng vẫn sang một tiếng , kẻo hứa cho khác mất.
Nhắc đến chuyện , Nguyễn Kiến Đảng nhớ một việc khác.
Nguyễn Tuấn , ông liền : "Thằng hai năm nay cũng lên cấp hai , học phí của hai đứa cộng cũng hơn hai trăm đồng. Chỗ cô còn dư bao nhiêu? Lúc nào rảnh cô kiểm xem, xem còn thiếu bao nhiêu để còn lo liệu."