Dù cũng phân gia từ lâu, bọn họ dọn ngoài cũng đỡ khối chuyện phiền phức.
"Mẹ, định ở cùng chúng con chứ ạ?"
"Đương nhiên , tao theo ở cùng Kiều Kiều chứ." Nguyễn Lâm thị trừng mắt ông: "Sao hả, mày còn chê bà già ?"
"Sao thể chứ ạ." Nguyễn Kiến Quốc : "Con là sợ chịu ở cùng chúng con thôi."
"Được , đừng ở đó mà nịnh nọt. Chỗ thịt lợn mày xử lý một chút , treo ở chỗ thoáng gió trong bếp . Giữ vài cân cho Kiều Kiều ăn, còn mang bán hết. Thịt bán giá hơn thịt lợn nuôi nhà đấy."
"Vâng." Nguyễn Kiến Quốc đáp lời, còn chút áp lực tâm lý nào khi nhận phần hơn thịt lợn nữa.
Còn Nguyễn Kiều Kiều hiện tại cũng bà nội và cha nàng thấu cái bàn tay vàng của . Nàng hiện tại đang nơm nớp lo sợ, cái gì cũng dám nghĩ lung tung, chỉ sợ tưởng tượng con mãnh thú nào đó.
Tối ngủ, nàng ngủ cùng Nguyễn Lâm thị giường của Nguyễn Kiệt và Nguyễn Hạo, còn Nguyễn Kiệt sang phòng chú ba ngủ.
Nguyễn Kiều Kiều rúc lòng Nguyễn Lâm thị, thế nào cũng dám nhắm mắt, sợ mơ, càng sợ vô thức gọi bậy gọi bạ.
"Kiều Kiều hôm nay ngủ bên quen ?" Thấy Nguyễn Kiều Kiều trằn trọc trong chăn, Nguyễn Lâm thị sờ tay nàng, lạiém góc chăn nàng đạp .
"Bà nội..." Nguyễn Kiều Kiều ngửi thấy mùi hương quen thuộc Nguyễn Lâm thị, nũng rúc lòng bà: "Kiều Kiều sợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-69-lon-rung-huc-tuong-6.html.]
"Không sợ, bà nội ở đây, cái gì cũng hại Tiểu Kiều Kiều của chúng ." Nguyễn Lâm thị ôn tồn an ủi, nghĩ ngợi một chút lật chăn của lên, ôm nàng trong chăn của bà.
"Ngoan, ngủ , bà canh cho cháu." Bà luồn tay trong áo Nguyễn Kiều Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ.
Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu ưm một tiếng, thoải mái cọ cọ lòng bà. Trái tim bất an dần dần yên tĩnh, chẳng mấy chốc ngủ say.
Nguyễn Lâm thị ngừng động tác vuốt ve lưng nàng. Dưới ánh trăng mờ ảo, bà lặng lẽ ngắm Nguyễn Kiều Kiều trong lòng, cũng bao lâu, ánh mắt dịu dàng hiền từ...
Ngày hôm khi Nguyễn Kiều Kiều tỉnh dậy, theo bản năng dậy căn nhà. Thấy bốn bức tường vẫn nguyên vẹn sứt mẻ gì, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa, Nguyễn Lâm thị đang dặn dò Nguyễn Kiến Quốc trấn bán thịt xong thì ghé qua Cửa hàng mậu dịch mua hai hộp sữa mạch nha. Bà bảo thể đêm Nguyễn Kiều Kiều kinh sợ nên đêm qua ngủ ngon, mua hai hộp sữa mạch nha về uống cho tối ngủ ngon hơn.
Thời buổi mua đồ chẳng những cần tiền mà còn cần phiếu, đặc biệt là loại sữa mạch nha quý hiếm , thường mua , giấy chứng nhận của bác sĩ mới mua . Cũng may Nguyễn Kiều Kiều bệnh, bà bảo bác sĩ giấy chứng nhận cho .
Nguyễn Lâm thị dặn dò Nguyễn Kiến Quốc xong, tiễn ông cửa. Vừa đầu thấy Nguyễn Kiều Kiều ở cửa phòng, bà lập tức dịu giọng: "Kiều Kiều dậy , hôm nay bà chưng canh trứng thịt băm cho cháu đấy, thơm lắm."
"Bà nội..." Nguyễn Kiều Kiều Nguyễn Lâm thị đang về phía ánh nắng ban mai, trong lòng ấm áp vô cùng, dang tay nũng: "Bế cháu."
Ánh Trăng Dẫn Lối
"Ừ, bế, bế bé ngoan của bà nào." Nguyễn Lâm thị tiến lên bế thốc nàng lên, một mạch bếp , một tay lấy nước nóng rửa mặt đ.á.n.h răng cho nàng. Nguyễn Kiều Kiều ngửa mặt lên cho bà lau, cái m.ô.n.g nhỏ đầu gối bà, mái tóc bạc nơi thái dương bà, bỗng nhiên nhịn hỏi: "Bà nội, Kiều Kiều nặng ạ?"
"Nặng gì chứ, như con mèo con , ba lạng thịt, còn sợ bà bế nổi chắc." Nguyễn Lâm thị buồn , véo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, đặt nàng lên chiếc ghế đẩu, đặt một chiếc ghế nhỏ mặt nàng, dùng miếng lót bưng bát canh trứng thịt băm vẫn còn nóng hổi cho nàng ăn.