“Em hận.”
Bởi vì nàng nguyên chủ, nàng bất kỳ tình cảm nào với Thư Khiết. Tuy rằng mỗi nhắc đến cái tên , trong lòng nàng sẽ khó chịu, nhưng nàng cảm thấy đó là tình cảm của nàng, hẳn là ý thức còn sót của nguyên chủ.
Nguyễn Kiệt gì nữa, vươn tay vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, hai em dựa ngủ .
Có lẽ vì ban ngày suy nghĩ nhiều nên tối đó Nguyễn Kiều Kiều mơ thấy Thư Khiết.
Thư Khiết ở trong một màn sương mù dày đặc, nàng rõ mặt bà. Nàng nỗ lực rõ, chạy đuổi theo nhưng rơi một hang động băng. Trong động lạnh vô cùng, nàng lạnh đến run cầm cập...
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiều Kiều ngờ rằng ngày hôm nàng bệnh.
, nàng sốt.
Sốt cao hầm hập.
Sáng sớm Nguyễn Kiến Quốc sang phòng xem, ban đầu là sợ Nguyễn Kiệt nhiễm trùng vết thương mà sốt, nào ngờ vẫn khỏe, sốt là Nguyễn Kiều Kiều.
Cũng may trong nhà còn thuốc. Nguyễn Lâm thị cho nàng uống t.h.u.ố.c lẩm bẩm hôm qua lây bệnh ở nhà họ Ngũ , hối hận vì rõ sức đề kháng nàng yếu mà còn đưa nàng sang đó.
May , cơn sốt đến nhanh mà cũng nhanh.
Đến tối thì hết sốt, nhưng Nguyễn Kiều Kiều vẫn còn mệt mỏi, tinh thần. Trong nhà một lúc hai bệnh nhân, Nguyễn Lâm thị thịt một con gà mái già hầm canh cho hai em uống.
Liễu Chiêu Đệ nhà bên ngửi thấy mùi thơm, vác mặt dày sang xin, Nguyễn Lâm thị sầm mặt đuổi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-60-nam-chu-hua-tieu-1.html.]
Liễu Chiêu Đệ cam lòng, ở cửa bếp : “Mẹ, cũng nhà con thu nhập gì, Kiến Đảng một tháng kiếm hơn mười đồng, còn đủ cả nhà sinh hoạt. Hôm qua ở bệnh viện ứng tiền t.h.u.ố.c men cho thằng Tư, thể bảo cả trả cho chúng con ? Dù chúng con cũng dư dả gì.”
“Thím hai, tiền đây. Hôm qua bận quá, hôm nay hai em nó ốm nên kịp đưa cho thím.” Nguyễn Kiến Quốc từ chui , cầm năm đồng đưa cho mụ.
Liễu Chiêu Đệ thấy tiền mắt liền sáng lên, vội vàng nhận lấy.
“Anh cả!” Nguyễn Kiến Đảng từ trong phòng , vặn thấy cảnh , lạnh mặt tới giật tiền trong tay Liễu Chiêu Đệ trả cho Nguyễn Kiến Quốc.
Tiền đến tay bay mất, Liễu Chiêu Đệ trố mắt , nhưng Nguyễn Kiến Đảng chẳng thèm liếc mụ lấy một cái.
Nguyễn Kiến Quốc cũng chiếm hời của em trai, đưa tiền cho Liễu Chiêu Đệ bỏ .
Lần Liễu Chiêu Đệ nhanh tay lẹ mắt, cầm tiền chạy biến về phòng.
Nguyễn Kiến Đảng sắc mặt u ám theo về phòng, thấy Liễu Chiêu Đệ cất tiền , tức giận : “Lần tiền mua hạt giống là cả cho, hết mấy đồng, cô còn lấy tiền của !”
“Anh là em trai , giúp đỡ là chuyện nên . Hơn nữa cũng thiếu chút tiền . Thư Khiết giàu như thế, khi chắc chắn để tiền cho . Anh nhà xem, năm nay hai thằng con nhà chú ba mỗi đứa may một bộ quần áo, Nguyễn Kiều Kiều cũng may, con trai xem, bao giờ mặc một cái áo mới.”
“Nhà đến tiền mua một cái áo cũng ? Tháng chẳng mới đưa cô 30 đồng ?”
Nguyễn Kiến Đảng tuy lương cố định, cũng giỏi giang bằng Nguyễn Kiến Quốc, nhưng ông chịu khó lụng, mỗi tháng vẫn kiếm 10-20 đồng. Tháng ông còn bán thêm ít nông sản, tổng cộng 30 đồng đưa hết cho Liễu Chiêu Đệ.
Ông tuy thể cho vợ con cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng trong lòng ông tự hiểu, một năm nay ít nhất ông cũng kiếm hơn hai trăm đồng, nghèo đến mức mua nổi một cái áo?