Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 571: Ông cụ Thư (7)

Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:29:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

bất đắc dĩ với Lương Vĩ Ngạn, đó bước tới dắt tay Nguyễn Kiều Kiều : "Nào, chúng cùng xem ông ngoại mua đồ gì cho con nhé."

 

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu.

 

Ba cùng cổng sân. Bên ngoài, Nguyễn Kiến Quốc đang hít sâu chậm rãi, điều chỉnh trạng thái, chuẩn lấy thì đầu thấy cảnh tượng trông như "một gia đình ba " , sắc mặt lập tức đổi.

 

Ánh mắt đàn ông của ông đ.á.n.h giá Lương Vĩ Ngạn một lượt, đó nở nụ đón tiếp, vẻ bình tĩnh: "Vợ ơi, vị là?"

 

"Đây là... trợ lý sinh hoạt riêng của bố em, Lương Vĩ Ngạn." Thư Khiết ngập ngừng một chút mới nghĩ từ ngữ chính xác.

 

"Vĩ Ngạn, đây là chồng , Nguyễn Kiến Quốc."

 

"Chào , là Lương Vĩ Ngạn." Lương Vĩ Ngạn chủ động đưa tay .

 

Nguyễn Kiều Kiều hai bàn tay nắm lấy , chớp chớp mắt. Không do nghĩ nhiều , cô bé cứ cảm thấy chú Lương Vĩ Ngạn khi thấy bố cô bé, khí trường đổi hẳn, dường như thêm chút gì đó khác lạ.

 

Cô bé khỏi bắt đầu nghiêm túc đ.á.n.h giá đàn ông .

 

Lương Vĩ Ngạn hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, trông trạc tuổi bố cô bé. Có lẽ do quanh năm dầm mưa dãi nắng nên làn da khá ngăm đen, ánh mắt kiên nghị. Chỉ xét về ngoại hình... cạnh cô bé, quả thực xứng đôi.

 

Còn bố cô bé.

 

Nguyễn Kiều Kiều che mặt, dù thiên vị đến cũng thể thốt nên hai chữ "xứng đôi" .

 

Đàn ông nhà họ Nguyễn ai nấy đều vạm vỡ, vạm vỡ đến mức mỗi bố cô bé cạnh , cô bé đều cảm thấy đây là sự kết hợp giữa và quái vật...

 

Nguyễn Kiến Quốc đàn ông mặt, trong lòng chua loét.

 

Hai đàn ông , âm thầm đ.á.n.h giá, vài giây đồng thời rút tay về.

Ánh Trăng Dẫn Lối

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-571-ong-cu-thu-7.html.]

 

Nguyễn Kiến Quốc bước lên hai bước, cúi xuống bế Nguyễn Kiều Kiều lên, sát cạnh Thư Khiết, cố ý : "Vợ , cũng cần cố ý đón thế, ngay đây mà, còn mang cả con gái nữa, lạnh lắm đấy."

 

"..." Thư Khiết.

 

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

 

Trong khí lan tỏa một sự hổ thể diễn tả bằng lời.

 

Nguyễn Kiều Kiều gục đầu lên vai Nguyễn Kiến Quốc, nhỏ giọng giải thích: "Bố ơi, con con cùng chú Vĩ Ngạn lấy đồ xe thôi, ông ngoại mua nhiều đồ đến lắm ạ."

 

"..." Nguyễn Kiến Quốc.

 

May mà mặt đen sẵn, đang đỏ mặt.

 

Sau đó ba im lặng lấy đồ xe. Khiêng hết đồ xuống xong, Nguyễn Kiến Quốc trầm mặc, ông vẫn cảm thấy giống kẻ ăn bám vợ!

 

ông liếc Lương Vĩ Ngạn bên cạnh, n.g.ự.c ưỡn lên ngay lập tức. Hừ, ăn bám còn chẳng chứ.

 

Mang theo chút đắc ý quái gở đó, Nguyễn Kiến Quốc khuân đồ nhà lầu. Ông chuyện ông cụ Thư đang ngủ, trong lòng vui như mở cờ nhưng ngoài mặt biểu lộ gì.

 

Động tác khuân đồ nhà nhẹ nhàng hết mức thể, nhẹ đến mức gần như phát tiếng động, chỉ sợ đ.á.n.h thức ông cụ Thư đang ngủ.

 

Chỉ là đợi đến khi ông dọn xong hết đồ, chuẩn thẳng cái lưng đang còng xuống thì thấy từ trong phòng và Thư Khiết truyền một giọng xa lạ.

 

"Là Tiểu Khiết về đấy ?"

 

"!!!" Nguyễn Kiến Quốc, cái lưng đang khom dở cứ thế khựng , cứng đờ tại chỗ.

 

"Vâng ạ, bố, con về ." Thư Khiết lập tức đáp lời, khi ngang qua Nguyễn Kiến Quốc thì hạ giọng nhắc nhở ông theo, đó bước nhanh phòng.

Loading...