Hứa Tư xách cái làn một mạch đến nhà họ Ngũ, đường nghỉ lấy một . Nguyễn Lâm thị bế, nàng dám từ cửa chính nhà họ Ngũ, sợ sâu bọ tường rơi . Đứng ở cửa do dự một hồi, cuối cùng hết cách, nàng c.ắ.n răng nhắm mắt, túm lấy vạt áo tiểu phản diện theo .
Còn tại để tiểu phản diện một mang ư? Đương nhiên là sợ tiểu phản diện tiếp xúc quá nhiều với nữ chính !
Ngũ Y Đình uống nước xong, uống thuốc, giờ hơn một tiếng trôi qua, t.h.u.ố.c bắt đầu phát huy tác dụng, cô bé tỉnh táo hơn nhiều, đang giường trần nhà mốc meo đến ngẩn .
Nghe thấy tiếng bước chân, cô bé lập tức đầu , trong mắt ánh lên tia hy vọng, nhưng khi thấy đến là Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư, ánh sáng trong mắt vụt tắt.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Cậu đến gì, tớ thấy !” Ngũ Y Đình .
“Bà tớ nấu cháo cho đấy.” Nguyễn Kiều Kiều đặt cái làn xuống đất, bưng bát cháo nhỏ bên trong , đặt lên cái bàn đầu giường cô bé. Cái bàn đó bẩn kinh khủng, đen kịt một màu, Nguyễn Kiều Kiều quẹt tay một cái, đầu ngón tay đen sì ngay lập tức.
Nàng nhíu mày, đặt bát lên bàn, thu tay , Ngũ Y Đình.
Cũng ảo giác , nàng cảm thấy khi Ngũ Y Đình nàng câu đó, ánh mắt dường như sáng lên một chút. nàng nghĩ mãi câu của gì đáng để cô bé vui mừng.
Ngũ Y Đình bát cháo, gì, chỉ là ánh mắt sáng rực.
Nguyễn Kiều Kiều đợi một lát, thấy cô bé vẫn ý định chuyện, đành bảo: “Vậy uống , đợi khỏe hãy mang bát sang trả.”
Lần Ngũ Y Đình gật đầu.
Nguyễn Kiều Kiều cô bé một cái, vẫn cảm thấy Ngũ Y Đình là lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-55-nu-chu-xin-thuoc-6.html.]
Ra khỏi nhà họ Ngũ, Nguyễn Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm. Giờ xem nữ chính sẽ c.h.ế.t, thế giới sẽ sụp đổ, thật quá!
Quay đầu tiểu phản diện, thấy cũng thuận mắt hơn vài phần, nàng toe toét : “Chúng về thôi.”
Nguyễn Kiều Kiều khá gần, gió nhẹ thổi qua, Hứa Tư phảng phất ngửi thấy mùi hương nàng, thơm mềm, tựa như mùi hoa, tựa mùi sữa, đặc biệt quen thuộc, đó là thở khắc sâu tận linh hồn.
Hắn khỏi mỉm theo, chút thẹn thùng.
“Oa! Cậu lên trông thật đấy!” Nguyễn Kiều Kiều , ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Đây là đầu tiên nàng thấy tiểu phản diện , quả thật . Ngoại hình cũng đổi chút ít, gầy gò như đầu gặp, da thịt hơn, khuôn mặt càng thêm tinh xảo.
Hứa Tư hình bóng phản chiếu trong mắt Nguyễn Kiều Kiều, khóe miệng càng nhếch cao hơn, một loại cảm giác thỏa mãn khó tả dâng lên trong lòng.
Hắn bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Kiều Kiều buông thõng bên , mềm mại non nớt như xương. Mỗi thấy mấy em nhà họ Nguyễn và Nguyễn Lâm thị nắm tay nàng, đều một sự thôi thúc, cũng nắm một , nhưng mãi cơ hội.
Giờ thấy, xúc động đưa tay nắm lấy, nhưng Nguyễn Kiều Kiều nhanh tay hơn nhét cái làn tay .
“Này, phiền mang về giúp tớ nhé, , chúng về nhà.” Nói xong, nàng nhảy chân sáo .
Hứa Tư đành theo , vẻ mặt thoáng chút thất vọng.
Khi qua cây cầu gỗ nhỏ bằng cây, Nguyễn Kiều Kiều dừng , lòng bàn tay đen sì của , xuống rửa tay nhưng Hứa Tư kéo .