Nhìn thấy Nguyễn Lâm thị, thím Ngũ lập tức đẩy Nguyễn Kiến Quốc , bà như thấy , liến thoắng: “Thím Nguyễn , nhớ mấy hôm Kiều Kiều nhà thím sốt, trạm xá lấy ít t.h.u.ố.c về đúng ? Mau, thím cho một ít . Con ranh con nhà tự dưng sốt cao, thế nào cũng hạ, thím mau cho ít thuốc.”
Giọng điệu đó cứ như thể Nguyễn Lâm thị nợ mụ t.h.u.ố.c .
“Thím cái gì thế? Mỗi mỗi bệnh, thể uống bừa t.h.u.ố.c . Muốn t.h.u.ố.c thì trạm xá mà mua, cũng chẳng tốn mấy hào .” Nguyễn Lâm thị từ chối thẳng thừng. Mấy hôm mới cãi xong, bà rộng lượng đến mức cho mụ t.h.u.ố.c ngay .
“Thì tại đang gấp quá mà? Thím cứ cho mượn một ít, ... trả cho thím ?”
“Phì! Ai thèm t.h.u.ố.c của thím! Thím đang trù ẻo nhà ai ốm đấy hả!” Nguyễn Lâm thị tức giận mắng.
“Vâng, , , lỡ lời. Thím Nguyễn xem, con Đình cũng là thím nó lớn lên mà, nhà thím sẵn thuốc, cho xin một ít .” Thím Ngũ vỗ miệng .
“Không !” Không Nguyễn Lâm thị keo kiệt, mà là t.h.u.ố.c thang thể uống bừa, lỡ xảy chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm? Trạm xá ngay cuối thôn, bộ cũng chỉ mất mười mấy phút, chạy nhanh thì năm phút là tới, thế mà cứ nhất quyết đòi xin t.h.u.ố.c nhà bà, đúng là kiệt sỉ!
“Ôi dào, thím Nguyễn đừng nhỏ mọn thế, một ít thôi, một ít là đủ , hạ sốt là mà.”
“Thím thời gian đây cù nhây với , thà chạy cuối thôn mua t.h.u.ố.c còn hơn. Đi nhanh , giờ trạm xá còn đóng cửa .” Nguyễn Lâm thị vẫn kiên quyết từ chối, đẩy thím Ngũ cửa, đóng sầm cửa .
Bị đẩy ngoài, thím Ngũ tức giận đùng đùng, quên béng cả mục đích đến xin thuốc, cổng c.h.ử.i đổng: “Hàng xóm láng giềng bao nhiêu năm, giờ mới bộ mặt thật của thím Nguyễn đấy. Nhà thím đúng là thấy c.h.ế.t cứu, uổng công hàng xóm bao năm nay!”
Ánh Trăng Dẫn Lối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-51-nu-chu-xin-thuoc-2.html.]
Nguyễn Lâm thị nổi cơn tam bành, mở cửa cầm đòn gánh lao đ.á.n.h thím Ngũ, miệng mắng: “Bà đây còn tính sổ với mày, mày dám trơ tráo lên mặt ! Cút! Có t.h.u.ố.c tao cho ch.ó ăn cũng cho mày!”
Thím Ngũ đòn gánh của Nguyễn Lâm thị dọa sợ, nhảy lùi mấy bước, khó khăn lắm mới tránh , còn ngã bệt m.ô.n.g xuống đất. Thấy Nguyễn Lâm thị vẫn còn định đ.á.n.h tiếp, mụ vội vàng co giò bỏ chạy, chạy ngoái c.h.ử.i bới.
“Cái thứ gì !” Nguyễn Lâm thị hừ lạnh một tiếng, đóng sầm cổng .
“Bà nội? Ngũ Y Đình ốm ạ?” Nguyễn Kiều Kiều ở cửa nhà chính hỏi.
“Ôi chao, Kiều Kiều đây, cũng mặc thêm áo , đầu gió lạnh lắm đấy, mau nhà .” Nguyễn Lâm thị thấy Nguyễn Kiều Kiều dép lê, chỉ mặc mỗi cái áo lót mỏng manh liền vội vàng bế thốc nàng trong.
“Bà nội, Ngũ Y Đình ốm ạ?” Nguyễn Kiều Kiều hỏi nữa.
“Phải đấy.” Nguyễn Lâm thị mắng Nguyễn Kiệt bên cạnh một câu vì trông em, sờ tay chân Nguyễn Kiều Kiều thấy lạnh mới trả lời: “Thím nó chạy sang nhà xin thuốc, cũng chẳng nghĩ cái gì nữa.”
“Nghĩ cái gì, tiếc tiền chứ .” Nguyễn Kiệt bên cạnh chen , giọng điệu đầy châm chọc.
“Có liên quan gì đến cháu , trẻ con trẻ cái đừng hóng hớt, , về ngủ .” Nguyễn Lâm thị xua tay đuổi khéo.
“Được , bà đúng là điển hình của qua cầu rút ván.” Nguyễn Kiệt chép miệng.