Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 49: Liễu Chiêu Đệ tính toán (6)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 03:21:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nguyễn Kiến Đảng, điếc ? Nhà đang ăn thịt, nhưng bà gọi chúng ! Anh bảo bà ý gì?”

 

Liễu Chiêu Đệ càng càng tức, ngừng khoa tay múa chân miêu tả con thỏ to thế nào, nhà bác cả bao nhiêu món, thế mà gọi bọn họ sang ăn cơm, ngược đóng cửa ăn một .

 

“Đó là thỏ do cả tự đ.á.n.h , thích ăn thế nào thì ăn, liên quan gì đến cô.”

 

“Anh là em trai mà, ăn thịt mà chẳng nghĩ đến !”

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

“Thế còn cô, lúc cô ăn thịt cô nghĩ đến nhà ?” Nguyễn Kiến Đảng hỏi ngược .

 

Liễu Chiêu Đệ mím môi, phản bác đến mức trả lời . Suy nghĩ nửa ngày mụ mới : “Cái đó khác, cả, là em trai, lẽ chiếu cố . Hơn nữa sống cùng một mái hiên, kiểu ăn mảnh như thế, cho...”

 

“Được , im miệng!” Nguyễn Kiến Đảng lý lẽ với mụ, thấy mụ càng càng quá đáng liền quát lên: “Cô mà nấu cơm thì ngoài!”

 

Nói ông tự nhét diêm bếp lò. Liễu Chiêu Đệ đành tiến lên phụ giúp.

 

Đợi đến khi cơm bên chín thì nhà bác cả ăn xong . Nguyễn Thỉ và Nguyễn Vĩ chép miệng thỏa mãn trở về, thấy bố vẫn đang nhóm lửa nấu cơm, ngạc nhiên hỏi: “Bố , hai còn ăn cơm?”

 

“Giờ mới nhớ chúng là bố chúng mày , ăn thịt...” Liễu Chiêu Đệ lườm hai em một cái. Bên Nguyễn Thỉ kéo tay áo Nguyễn Vĩ lôi phòng, cắt ngang lời cằn nhằn phía của mụ.

 

Liễu Chiêu Đệ trừng mắt theo bóng lưng hai đứa con. Nếu con ruột đẻ thì mụ thật xông lên gõ cho mỗi đứa một cái xẻng!

 

Bên Liễu Chiêu Đệ đầy bụng chua ngoa và bực dọc, nhà họ Hứa bên cạnh cũng chẳng yên .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-49-lieu-chieu-de-tinh-toan-6.html.]

Bếp nhà họ Hứa và bếp nhà Nguyễn Kiến Quốc ở cùng một hướng, khi mùi thịt bên bay tứ phía thì bên cũng ngửi thấy.

 

Hứa Thành năm nay 6 tuổi, ngửi thấy mùi thịt thèm chảy nước miếng, chỉ cảm thấy bát trứng gà của cũng chẳng còn thơm ngon gì nữa.

 

Nó ngẩng đầu Lưu Mai đối diện, nũng: “Mẹ, con cũng ăn thịt.”

 

“Ăn ăn ăn! Cũng xem cái hưởng như !”

 

Lưu Mai cũng đang mùi thịt cho thèm thuồng, bực gõ cho Hứa Thành một đũa. Hứa Thành xưa nay chiều chuộng, bao giờ đ.á.n.h , lập tức òa lên, cơm cũng chẳng thèm ăn, vứt đũa xuống nhảy khỏi ghế chạy khỏi bếp.

 

Hứa Kiến Lâm đau lòng con trai chạy xa, hỏi vợ: “Đang yên đang lành cô đ.á.n.h nó gì?”

 

“Anh tưởng ? Nếu tại bất tài vô dụng thì con ở đây ăn cám ăn rau ? Nhìn mà xem, ngày nào cũng ăn thịt, sợ là ăn đến phát ngán chứ!” Lưu Mai hừ một tiếng, nhớ tới chuyện ban ngày thấy giận, Hứa Kiến Lâm chỗ nào cũng thấy ngứa mắt.

 

Gã đàn ông cao lớn vạm vỡ như Nguyễn Kiến Quốc, tướng mạo cũng bình thường, năng lực kiếm tiền càng so . Đừng đ.á.n.h gà rừng đ.á.n.h thỏ, ngay cả con chuột e là cũng chẳng đ.á.n.h nổi! Thật lúc mắt mũi thế nào mà ưng gã ?

 

Còn cả ruột của thằng c.h.ế.t tiệt nữa, cũng giống Thư Khiết, gia thế dung mạo đều thuộc hàng thượng thừa, mù mắt mà ưng gã đàn ông chứ?

 

“Cái cám?” Hứa Kiến Lâm nhíu mày, gảy gảy bát cơm khoai lang đỏ nấu rau xanh, cho rằng đây cũng là bữa ăn tệ.

 

Hắn là thật thà, cũng chẳng bao giờ so bì với . Có thể lo cho vợ con no bụng là thấy thỏa mãn .

 

“Nói chuyện với cái loại như thật phí lời!” Lưu Mai cũng lười tiếp với , và nhanh bát cơm của đặt bát xuống, bảo Hứa Kiến Lâm: “Lát nữa dọn dẹp bếp núc , nhanh lên chút, giờ dầu hỏa tăng giá đấy!”

 

 

Loading...