Cuối cùng, Liễu Chiêu Đệ cầm mười quả trứng gà . Nhìn Nguyễn Lâm thị nhận lấy trứng gà, mụ xót xa vô cùng. Số trứng gà chính mụ còn chẳng nỡ ăn, cũng cho em Nguyễn Thỉ ăn, định bụng tích thêm chút nữa mang về nhà đẻ. Giờ mang hơn một nửa cho con ranh con lỗ vốn ăn, thật sự đau lòng đến co giật.
Đã thế, mụ còn gượng : “Mẹ, thằng Vĩ linh tinh đấy, trứng gà cũng chẳng mấy quả , đây , con mang hết sang đấy.”
“Rõ ràng hôm qua còn nhiều mà!” Nguyễn Vĩ kêu lên.
“Hôm qua mang đổi tiền !” Liễu Chiêu Đệ đầu hung hăng lườm con trai một cái, thật sự hận thể nuốt sống đứa con ngu ngốc .
Nguyễn Vĩ vẫn lẩm bẩm, chẳng hề nhận ánh mắt ăn thịt của .
Nguyễn Lâm thị đương nhiên Liễu Chiêu Đệ đang dối nhưng cũng chẳng thèm vạch trần. Nếu vì mấy đứa cháu, sợ ly hôn xong vớ mụ dì ghẻ còn độc ác hơn, bà thật sự sớm chủ đuổi mụ về nhà họ Liễu .
Kết quả, Liễu Chiêu Đệ chẳng những xin con thỏ nào mà còn mất toi mười quả trứng gà, sắc mặt cả buổi chiều hôm đó cứ hầm hầm.
Nguyễn Kiều Kiều chứng kiến bộ quá trình, thật sự ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy sức chiến đấu của bà nội đúng là đỉnh của chóp!
Tối đến.
Bếp nhà bác cả bay mùi thịt thơm nức mũi, ngửi thôi chảy nước miếng. Một con thỏ nặng mười cân, Nguyễn Lâm thị xào hết cả con. Mấy nhóc ngửi thấy mùi thơm vây quanh bếp chịu rời nửa bước.
Lần ăn thịt gà, Nguyễn Lâm thị gọi vợ chồng chú hai sang, nhưng bà chẳng gọi nữa, thấy Liễu Chiêu Đệ là bà thấy ghét.
cháu ruột vẫn là cháu ruột, bà gọi tất cả múc cho mỗi đứa một muôi đầy, đứa nào đứa nấy ăn đến miệng bóng nhẫy, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-48-lieu-chieu-de-tinh-toan-5.html.]
Nguyễn Kiến Quốc chút chần chừ: “Không gọi chú hai sang ạ?”
“Gọi gì, cụt tay cụt chân , tự nấu cơm mà ăn ? Đã ở riêng còn ngày nào cũng sang ăn chực, cái thể thống gì? Hơn nữa, mày chê nuôi mấy đứa nhỏ đủ tốn kém, còn nuôi luôn cả vợ chồng nó ?” Nguyễn Lâm thị gắp miếng thịt thỏ ít xương cho Nguyễn Kiều Kiều, lườm con trai một cái.
Nguyễn Kiến Quốc thực định nuôi cả nhà họ, chỉ là cảm thấy nhà thịt ăn mà gọi em sang thì vẻ lắm.
“Ăn phần của mày , còn ăn nhanh mấy thằng nhóc ăn hết bây giờ.” Người bảo trẻ đang lớn ăn thủng nồi trôi rế, đây những sáu đứa, nhà họ Nguyễn sạt nghiệp đúng là kỳ tích.
Nguyễn Kiến Quốc sáu con trai đang xếp hàng, cũng bật , băn khoăn nữa mà cắm cúi ăn.
Đừng chứ, thịt thỏ tuy chua một chút, nhưng qua tay Nguyễn Lâm thị chế biến, vị chua biến mất, đó là mùi thơm nức, ăn hận thể nuốt luôn cả lưỡi.
Nhà bên cạnh.
Liễu Chiêu Đệ ngửi thấy mùi thịt, ghế nhỏ trong bếp mà chẳng buồn nhóm lửa, đôi mắt cứ đau đáu cửa, chỉ đợi Nguyễn Vĩ hoặc Nguyễn Thỉ sang gọi qua ăn cơm.
chờ đến mòn con mắt vẫn thấy bóng dáng hai thằng con .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Đang định dậy sân xem thì bên Nguyễn Kiến Đảng tắm xong lau tóc tới. Thấy bếp núc lạnh tanh, dấu hiệu nhóm lửa, ông cau mày hỏi: “Muộn thế cô còn nấu cơm?”
“Nhà đang ăn thịt đấy, thịt thỏ đấy, mười mấy cân một con!”
“Thì ? Liên quan gì đến cô?” Nguyễn Kiến Đảng ném cái khăn mặt tới, mở vung nồi thấy quả nhiên nấu gì, sắc mặt liền khó coi: “Cô suốt ngày ở nhà, đến bữa cơm cũng nấu?”