“Tốt nhất là thế, mày mà ý gì, xem tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”
“……” Nguyễn Kiến Quốc câm nín. Đó là con gái ruột của mà! Hơn nữa cũng là con trai ruột của bà chứ bộ!
Lời cứ như là ngoài .
Tuy nhiên lời của cũng nhắc nhở Nguyễn Lâm thị. Bà tham miếng ăn đó, bà chỉ cần cháu gái ngoan của bình an vô sự. Nghĩ bà bèn : “Tối nay dặn dò mấy đứa nhỏ, đừng đưa bé ngoan lên núi nữa, đứa nào còn đưa tao đ.á.n.h gãy chân!”
“Vâng.” Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, mắt cũng chỉ thể như .
Hắn sợ quỷ, cũng chẳng cầu thần, chỉ cần con gái bình an, tương lai đợi đưa Thư Khiết về, cả nhà sống những ngày tháng bình yên là .
Liễu Chiêu Đệ mệt mỏi từ nhà đẻ ở thôn bên cạnh trở về. Đi ngang qua cửa nhà Lưu Mai thì mụ gọi .
“Chiêu Đệ , nhà các cô dạo ăn uống sang thật đấy, mấy hôm ăn gà, hôm nay thỏ ăn. Số sướng thật, như nhà , rau trong vườn lên, ăn bánh bột ngô muối chua, chua đến chảy cả nước miếng.”
“Thỏ á?” Liễu Chiêu Đệ ngơ ngác Lưu Mai.
“Ừ, cô còn ? Anh chồng cô hôm nay đ.á.n.h ba con thỏ ngoài ruộng đấy, béo lắm. Chắc cũng chẳng keo kiệt , kiểu gì chả cho cô em dâu một con. Cô cô mà xem, , thật là so .” Lưu Mai vốn chẳng ưa gì bà già Nguyễn Lâm thị. Mụ ở ngay sát vách, đương nhiên khối chuyện, quan hệ chồng nàng dâu nhà chẳng . Hôm nay mụ châm thêm dầu lửa mới .
Cho dù cuối cùng chẳng chuyện gì xảy thì mụ cũng chẳng mất gì. Đương nhiên nếu hai cãi thì càng , nhất là bà già mất sạch cả ba con thỏ!
Lưu Mai nghĩ thầm đầy ác ý, giục Liễu Chiêu Đệ: “Thôi chuyện với cô nữa, cô mau về xem thế nào .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-45-lieu-chieu-de-tinh-toan-2.html.]
Ánh Trăng Dẫn Lối
Liễu Chiêu Đệ đến đó, bao nhiêu mệt mỏi tan biến sạch, cứ như tiêm m.á.u gà, hưng phấn chạy ù về nhà.
Lần hai con gà rừng, mụ chẳng chia con nào. Tuy rằng cũng ăn ké nhưng chung quy vẫn thấy bằng tự nấu riêng. Lần tới ba con thỏ, nhiều hơn một con, kiểu gì chẳng cho mụ một con chứ?
Khi Liễu Chiêu Đệ về đến cửa nhà, đám tiểu mập mạp cũng tan học, đang vây quanh đống lông thỏ bên giếng nước.
Liễu Chiêu Đệ tủm tỉm tới, chào hỏi Nguyễn Kiến Quốc: “Anh cả đang ở nhà ạ.”
Vừa , mắt mụ liếc trong bếp. Mụ chẳng hứng thú gì với đống da lông , xin cũng chẳng may nổi cái áo.
Nguyễn Kiến Quốc chẳng chuyện gì để với em dâu, chỉ gật đầu.
Liễu Chiêu Đệ sợ Nguyễn Lâm thị, nhất thời cũng dám trong, chỉ lằng nhằng với Nguyễn Kiến Quốc: “Anh cả, hôm nay đ.á.n.h ba con thỏ , béo ? Đâu ? Cho em xem với nào.”
“Anh , tay nghề thỏ cay tê của em là nhất đấy, cho em một con, em cho ăn nhé.”
“Mẹ, thỏ cay tê bà nội cũng , bà nội ngon hơn.” Nguyễn Vĩ đang nghịch lông thỏ xong rửa tay, liền phản bác.
“Cái thằng ranh con c.h.ế.t tiệt ...” Liễu Chiêu Đệ giơ tay định đ.á.n.h thằng con trời đ.á.n.h một cái, nhưng nghĩ đến Nguyễn Kiến Quốc còn ở bên cạnh nên đành hậm hực rụt tay , điều vẫn trừng mắt lườm Nguyễn Vĩ một cái mới sang Nguyễn Kiến Quốc.
“Anh cả, một câu chứ, tay nghề em thật sự tồi .”