“Cẩn thận chút, cũng đừng ăn nhiều quá. Tối bà thịt thỏ cay tê cho cháu ăn. Tiểu Tư chơi với Kiều Kiều, giúp bà nội việc lớn , tối nay ở ăn cơm cùng nhé.” Khi mang đĩa mận bỏ hạt , Nguyễn Lâm thị .
Tiểu phản diện Nguyễn Kiều Kiều. Nguyễn Kiều Kiều lảng tránh ánh mắt, chịu .
Hắn chút thất vọng sang Nguyễn Lâm thị, lắc đầu xoay bỏ .
“Thằng bé thế nhỉ?” Nguyễn Lâm thị lẩm bẩm đầy khó hiểu.
Nguyễn Kiều Kiều mím chặt môi. Nàng cũng đây, tự dưng tên tiểu phản diện câu đó, thật sự dọa c.h.ế.t mèo mà!
Nguyễn Kiều Kiều cũng hết hứng ăn tiếp, rúc lòng Nguyễn Lâm thị nũng: “Bà nội ơi, buồn ngủ quá.”
“Được , bà bế Kiều Kiều ngủ nhé.” Nguyễn Lâm thị Nguyễn Kiều Kiều ôm đầy lòng, quên béng khác, bế nàng lên, một tay cầm cái bát sắt tráng men buồng trong.
Nguyễn Kiều Kiều buồn ngủ thật, Nguyễn Lâm thị đặt lên giường dỗ dành một lúc là nhắm mắt ngủ ngay.
Trong giấc mơ.
Có một con mèo và một con sói.
Mèo trộm thịt của sói, sói phát hiện đuổi theo, nhưng sói mãi mãi đuổi kịp mèo...
Nguyễn Kiều Kiều mỉm trong giấc ngủ.
“Con bé .” Nguyễn Lâm thị bất đắc dĩ lắc đầu, cúi xuống hôn lên khuôn mặt phúng phính của nàng, đắp chăn cẩn thận mới dậy khỏi phòng.
Nguyễn Kiến Quốc đang ngủ ghế bập bênh ở nhà chính, tiếng động mở mắt , thấy Nguyễn Lâm thị liền theo bà giếng nước, phụ giúp nốt mấy con thỏ xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-44-lieu-chieu-de-tinh-toan-1.html.]
“Tối nay một con , hai con phơi khô, đợi tụi nhỏ về ăn.” Nguyễn Lâm thị dặn dò.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, động tác nhanh nhẹn m.ổ b.ụ.n.g thỏ.
“Bộ lông cũng đấy, con cho cẩn thận, cho Kiều Kiều hai đôi găng tay là đủ dùng.”
“Vâng.” Nguyễn Kiến Quốc đáp lời. Thấy xung quanh vắng , nghĩ gì, Nguyễn Lâm thị vẻ thôi: “Mẹ...”
Nguyễn Lâm thị đầu , đợi tiếp, nhưng thấy gọi xong im lặng. Bà vốn chẳng kiên nhẫn, mắng: “Mày là đàn ông đàn ang chuyện cứ ấp a ấp úng thế, gì thì mau.”
“Mẹ, thật mấy con thỏ do con đ.á.n.h .” Vẻ mặt Nguyễn Kiến Quốc phức tạp.
“Ý mày là ?” Nguyễn Lâm thị dừng tay.
Nguyễn Kiến Quốc ghé sát gần bà, kể chuyện xảy đồng buổi trưa nay, cuối cùng hỏi Nguyễn Lâm thị: “Mẹ, xem Kiều Kiều liệu là...” Câu hết nhưng ý tứ rõ ràng.
Lần là gà rừng, là thỏ, tất cả đều nhắm thẳng con bé mà đến!
Nguyễn Lâm thị im lặng hai giây, đó giơ tay vỗ bốp một cái thật mạnh đầu Nguyễn Kiến Quốc.
Người đàn ông gần bốn mươi tuổi đầu tát cho một cái ngẩn cả .
Ngay đó Nguyễn Lâm thị mắng xối xả: “Nguyễn Kiến Quốc mày hươu vượn cái gì đấy? Bây giờ là xã hội mới , mày còn năng linh tinh kiểu đó xem tao xử lý mày . Hơn nữa, Kiều Kiều nhà ngoan như , là ông trời thương nó, cho nó mấy con gà rừng, mấy con thỏ thì ? Đáng để mày thần hồn nát thần tính thế ? Tương lai chừng nó còn dắt cả lợn rừng về chứ. Sao? Mày còn định coi nó là yêu quái ? Thiêu nó chắc?”
Nguyễn Lâm thị rằng, lời bà bâng quơ lúc , trong tương lai thực sự ứng nghiệm!
“Mẹ.” Nguyễn Kiến Quốc cũng cuống lên, vội vàng giải thích: “Con ý đó, nó là con gái con, con nghĩ thế . Con chỉ sợ nó gặp chuyện thôi mà...”