Có lẽ sự nhiệt tình của Nguyễn Kiều Kiều tác dụng, tiểu phản diện cuối cùng cũng bắt chước ăn thử. Miếng mận miệng, dù cố kìm nén nhưng cả khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vặn vẹo vì chua.
“Ha ha ha ha...” Nguyễn Kiều Kiều hả hê chút nể nang.
Tiểu phản diện ăn nữa, đưa trả quả cho nàng. Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu: “Tớ nữa là chứ gì?”
Tiểu phản diện nàng, cũng nghĩ gì, rụt tay về.
Hai cứ thế xổm mái hiên gặm mận chua chua ngọt ngọt. Bên tai là tiếng lá cây xào xạc trong gió xuân ấm áp. Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu bầu trời xanh thẳm, tâm trạng bình yên từng .
Kiếp nàng là một con mèo, nhưng là một con mèo quá khứ.
Nàng từ đến, nào khác . Nàng chỉ nhớ từ khi ký ức thì ở đó, nơi đó chẳng gì cả, chỉ một con sói bầu bạn với nàng mười mấy năm...
Giờ đây , nàng cảm nhận tình , ở nhà họ Nguyễn , nàng như cắm rễ, cả đều cảm thấy an yên.
Nếu còn điều gì vướng bận thì đó chính là con sói .
Trong suốt mười mấy năm quá khứ, con sói đó là sinh vật duy nhất nàng từng gặp.
Nàng săn mồi. Lúc đầu đói đến cùng cực uống sương, gặm rễ cây để sống, gầy trơ xương tưởng chừng sẽ c.h.ế.t đói, nhưng đó thế nào con sói xuất hiện.
Nó lợi hại, săn nhiều con mồi. kỳ lạ là nó săn mồi ăn ngay mà để phần ngon nhất, như thể để dành cho bữa .
Có điều con sói đó cũng ngốc quá, to xác thế mà đuổi theo nàng mười mấy năm trời chẳng bắt nào...
“Nhớ nó thật đấy.” Cũng nó c.h.ế.t .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-43-tieu-vai-ac-11.html.]
Nguyễn Kiều Kiều kìm buột miệng cảm thán.
Nàng đầu tiểu phản diện đang xổm bên cạnh, thấy ánh mắt sáng quắc , bực bội hỏi: “Cậu cứ tớ gì thế? Hai mắt xanh lét, dọa c.h.ế.t .”
“Này, còn nữa ? Cậu mà nữa tớ bảo tớ móc mắt đấy!” Nguyễn Kiều Kiều vẻ hung dữ dọa dẫm, nhưng trong lòng bắt đầu chột .
“……” Tiểu phản diện.
Khi Nguyễn Kiều Kiều tưởng rằng tiểu phản diện vẫn sẽ một đứa câm như khi, thèm trả lời thì lên tiếng.
Hơn nữa còn : “Cậu , .”
“Khụ khụ khụ...” Nguyễn Kiều Kiều ho sặc sụa, suýt chút nữa thì hột mận nghẹn c.h.ế.t.
Tiểu phản diện thấy nàng ho đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống xoay quanh nàng, . May mà Nguyễn Lâm thị tiếng chạy tới, vỗ lưng Nguyễn Kiều Kiều vài cái, nàng mới nhổ cái hột .
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Sao mà cẩn thận thế.” Nguyễn Lâm thị cau mày ôm nàng lòng, vẫn còn sợ, vạch môi của nàng : “Há miệng bà xem nào.”
Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn há miệng. Nguyễn Lâm thị họng nàng, thấy hột mận mới yên tâm, nhưng cũng tịch thu luôn mấy quả mận còn tay nàng và cả của tiểu phản diện, : “Để bà cắt , bỏ hột cho.”
“……” Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy như đồ bỏ !
Mặt vẫn đỏ bừng, là do ho, là do hổ.
Trước săn mồi thì thôi , giờ đến ăn quả mận cũng xong.