“Thời tiết chắc cũng chẳng để lâu , Nguyễn là cho nhà em một con nếm thử . Anh yên tâm, nhà em món gì ngon nhất định cũng sẽ mời nếm thử.” Khi lời , Lưu Mai còn cố ý ỏng ẹo với Nguyễn Kiến Quốc, vẻ lẳng lơ.
Thực Lưu Mai vẫn luôn ý đồ khó với Nguyễn Kiến Quốc.
Chỉ là năm đó khi Nguyễn Kiến Quốc kén vợ chọn mụ mà cưới Thư Khiết. Mụ c.h.ế.t tâm nhưng tiêu chuẩn cao, đợi mãi đến khi quá lứa lỡ thì vẫn lấy chồng, cuối cùng dùng kế mới lấy Hứa Kiến Lâm.
Mấy năm nay Nguyễn Kiến Quốc và Thư Khiết ân ái, mụ khỏi khó chịu. Thực cũng chẳng gì, chỉ là thấy họ sống . Thế nên khi Thư Khiết lên phía Bắc tìm , vui mừng nhất trong đội chính là mụ, tin đồn Thư Khiết sẽ phần lớn cũng do mụ tung .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Giờ Thư Khiết gần một năm, tâm tư đen tối của mụ trỗi dậy.
Kẻ khát nước lâu ngày gặp mưa rào thế nào, mụ rõ hơn ai hết, thế nên mới giở trò lẳng lơ với Nguyễn Kiến Quốc. Cho dù gì thì chọc tức Nguyễn Lâm thị và Thư Khiết mụ cũng cam lòng, huống hồ nếu thực sự tạo quan hệ , còn kiếm chác khối đồ ngon.
Nghĩ đến đây, Lưu Mai càng sức liếc mắt đưa tình.
Coi Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư phía như mù.
“……” Nguyễn Kiều Kiều đang Nguyễn Kiến Quốc bế tay suýt chút nữa thì nôn.
Mụ Lưu Mai nhan sắc bình thường, thể là nhưng gò má cao, mũi to, môi dày miệng rộng, gầy đét, qua thấy tướng khắc nghiệt. Giờ còn ỏng ẹo liếc mắt đưa tình, chỉ thấy đau cả mắt.
Nguyễn Kiều Kiều sợ hỏng mắt , đầu chỗ khác, ôm cổ Nguyễn Kiến Quốc giục: “Về thôi cha, về thôi.”
Nguyễn Kiến Quốc lãng mạn, cả đời chỉ để tâm đến mỗi Thư Khiết. Lưu Mai liếc mắt đưa tình với ông, ông chẳng cảm nhận chút nào, còn nghiêm túc khuyên: “Thím Hứa , mắt thím vấn đề đấy, nhất nên trạm xá khám xem , càng để lâu càng nguy to.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-40-tieu-vai-ac-8.html.]
“Phụt!” Nguyễn Kiều Kiều , thật sự , nhưng nhịn .
Cha nàng đúng là thẳng nam sắt thép chính hiệu.
Lưu Mai cũng ngờ liếc mắt đưa tình cho mù xem, hổ đến tái mặt. mấy con thỏ béo múp mụ cam lòng, bước lên một bước định nũng tiếp thì cửa lớn mở , Nguyễn Lâm thị bưng một chậu nước gạo hắt thẳng về phía Lưu Mai.
“Á...” Lưu Mai nhảy cẫng lên tránh né, nhưng dù tránh nhanh đến thì n.g.ự.c vẫn ướt một mảng lớn.
Nước gạo chua thối khiến mụ buồn nôn.
Mụ gào lên với Nguyễn Lâm thị như phát điên: “Bà cái gì thế!”
“Mày bảo tao gì.” Nguyễn Lâm thị lạnh, mụ bằng ánh mắt ghê tởm như một con ch.ó ghẻ: “Muốn lẳng lơ thì về nhà mà lẳng lơ, nếu cảm thấy hai bước cũng lười thì tao thể giúp mày gọi Hứa Kiến Lâm đây!”
Lưu Mai c.h.ử.i cho mặt lúc xanh lúc trắng.
Khó coi vô cùng.
Ngực mụ phập phồng, nén một bụng tức c.h.ử.i nhưng mụ c.h.ử.i Nguyễn Lâm thị, đ.á.n.h càng thể, chỉ đành tức đến ong cả đầu.
Khóe mắt liếc thấy Hứa Tư ở phía , mụ trút hết lửa giận lên đầu : “Cái đồ ch.ó tạp chủng , ai cho mày đực đấy, còn mau về với tao!”
Nói mụ đưa tay định túm tai lôi về như khi, nhưng tay còn chạm tới tai , khi chạm ánh mắt , hiểu tay mụ bỗng run lên một cái.