Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 36: Tiểu vai ác (4)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 02:36:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

So với cô bé, Nguyễn Kiều Kiều quả thực giống như tiên nữ trời .

 

Còn cô bé thật sự là con ở địa chủ hành hạ! Lời cô bé thím , bảo cô bé là đồ tiện tì, đáng kiếp hầu hạ cả nhà họ cả đời, lấy mặt mũi mà đòi học, đó là tâm tư cô bé nên .

 

Lúc thím Ngũ , cô bé cảm giác gì, nhưng giờ thấy Nguyễn Kiều Kiều, cô bé đột nhiên cảm thấy thật sự giống như nô tỳ hầu hạ khác, lòng ghen ghét dâng lên ngăn .

 

Cô bé giơ cái liềm lên hung tợn trừng mắt Nguyễn Kiều Kiều: “Nguyễn Kiều Kiều, tớ ghét nhất đời . Tớ cho , đời cho dù cầu xin tớ, tớ cũng sẽ chơi với nữa!”

 

“……” Nguyễn Kiều Kiều.

 

Gì cơ?

 

Nàng cầu xin cô bé chơi với bao giờ?

 

Nguyễn Kiều Kiều chớp mắt, chỉ cảm thấy nữ chính chút khó hiểu. Với tư tưởng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nàng xoay bỏ , định đường khác. Dù bờ ruộng chỗ nào cũng lối , đường nào chẳng .

 

nàng mới thì cổ bỗng lạnh toát, một vật gì đó dính bết cổ áo nàng.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Nàng nhíu mày, đưa tay sờ thử.

 

Là bùn, là bùn nhão mới cày lên từ ruộng.

 

Nguyễn Kiều Kiều chút tức giận. Bộ quần áo là đồ mới may, là thím ba thức đêm may gấp cho nàng! Nàng thích vô cùng, đầu tiên mặc ném bùn.

 

Nữ chính bệnh !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-36-tieu-vai-ac-4.html.]

 

Nàng tức giận , trừng mắt Ngũ Y Đình, cân nhắc xem cơ thể nhỏ bé của lao thì phần thắng bao nhiêu. Nghĩ nghĩ , nếu thực sự đ.á.n.h với cô bé ở ruộng thì e là quần áo mới sẽ càng bẩn hơn.

 

Đôi mắt to tròn đảo một vòng, nàng một cách tinh quái với Ngũ Y Đình xoay bỏ .

 

Ngũ Y Đình ném bùn xong liền hối hận, sợ Nguyễn Kiều Kiều tìm gây phiền phức. Giờ thấy nàng xoay bỏ , cô bé thở phào nhẹ nhõm thấy nghi hoặc. Nghĩ , cô bé cho rằng Nguyễn Kiều Kiều về mách lẻo. Nghĩ đến chín trai của nàng, mặt cô bé tái mét vì sợ hãi, chạy thục mạng về hướng khác.

 

cô bé chạy bao xa. Vì quá vội vàng, đường ruộng nhỏ hẹp, chỗ còn bùn lầy trơn trượt, cuối cùng chú ý, chân lảo đảo một cái cắm đầu xuống ruộng bên cạnh.

 

Tiếp đó chuyện đáng sợ xảy .

 

Chỉ thấy đám ếch nhái, cóc ghẻ, chạch trong ruộng đang kêu ộp ộp bỗng chốc nhảy hết lên cô bé, lao tới chi chít, dọa c.h.ế.t khiếp.

 

Ngay cả những lớn thường ruộng quen mấy thứ cũng giật , xoa xoa cánh tay , ai dám gần, chỉ cảm thấy da đầu tê dại!

 

Ngũ Y Đình sợ đến mức la hét liên hồi, suýt chút nữa thì phát điên.

 

Cách đó xa, Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu liếc một cái, hừ lạnh một tiếng, vung tay nhỏ sang con đường khác gọi Nguyễn Kiến Quốc về ăn cơm. Con mèo xưa nay vẫn , nếu khác động đến nàng thì thôi, một khi động đến nàng thì đừng trách nàng thù tất báo.

 

Ruộng nhà Nguyễn Kiến Quốc cách nhà họ Nguyễn khá xa, gần vị trí núi . Khi Nguyễn Kiều Kiều khỏi cửa, Nguyễn Lâm thị thực lo lắng, dặn dặn nàng chạy lung tung, gọi cha là về nhà ngay.

 

Nguyễn Kiều Kiều miệng thì , nhưng mắt về phía núi , trong lòng chút ngứa ngáy.

 

Qua mấy thử nghiệm gần đây, nàng cơ bản thể kết luận bàn tay vàng, chính là cái bàn tay vàng " ăn gì nấy". Tuy rằng vẻ phế vật, nhưng ai bảo nàng là một đứa tham ăn chứ.

 

 

Loading...