Thật cho dù Nguyễn Lâm thị thì Đỗ Thanh cũng sẽ mua cho Nguyễn Kiều Kiều. Một là gần đây bà thực sự thích cô cháu gái , hai là bà quan hệ với của Nguyễn Kiều Kiều. Năm đó khi công xã giải thể, cả bà và Nguyễn Kiến Quân đều việc , cuộc sống vô cùng khó khăn, vẫn luôn là Nguyễn Kiều Kiều - Thư Khiết tiếp tế cho bà, ngay cả công việc trấn cũng là do Thư Khiết nhờ quan hệ tìm cho hai vợ chồng bà.
Ân tình , bà thể nhớ cả đời.
Hiện tại Thư Khiết nhà, bà đương nhiên chăm sóc nhiều hơn cho cô cháu gái đáng thương .
Nguyễn Kiều Kiều khi cả Nguyễn Hạo bế hôn hít đời mới Đỗ Thanh bế về buồng trong nhà bác hai. Bà đặt nàng lên ghế, đo kích cỡ cho nàng hỏi: “Nghe Kiều Kiều hiện tại giỏi lắm, thể đ.á.n.h gà rừng cơ đấy.”
Cơ bản hiện tại nhà họ Nguyễn hễ ai đến là thích lấy chuyện trêu đùa. Lúc đầu Nguyễn Kiều Kiều còn thấy ngượng ngùng, lâu dần cũng thấy bình thường, đặc biệt là nãy còn cả trêu cho một trận nên càng chẳng thấy gì.
Miệng nàng ngậm viên kẹo bạc hà Nguyễn Hạo mang về, hai má phồng lên trả lời: “Vâng, Kiều Kiều bây giờ lợi hại lắm, thím ăn gì cứ bảo Kiều Kiều, Kiều Kiều đ.á.n.h về cho thím.”
Mỗi nàng đều trả lời nhà họ Nguyễn như , nửa đùa nửa thật, cũng là để tiêm phòng cho bọn họ. rõ ràng Đỗ Thanh nghĩ nhiều, ngược lời ngây ngô đầy khí phách của nàng chọc , ghé sát hôn chụt một cái má phồng phồng của nàng mới : “Được , thím thích ăn thỏ cay tê, hy vọng tuần về sẽ thấy Kiều Kiều đ.á.n.h thỏ nhé.”
“Vâng ạ.” Nguyễn Kiều Kiều chẳng ngại ngùng chút nào khi trêu, còn gật đầu vẻ nghiêm trang, khiến Đỗ Thanh rũ rượi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-29-nguyen-chu-y-thuc-con-o-1.html.]
Đo xong kích thước, bên Nguyễn Lâm thị cũng gọi ăn cơm. Tối nay ăn thịt gà rừng Nguyễn Kiều Kiều đ.á.n.h mấy hôm , thành thịt gà khô nhưng hương vị vẫn tươi ngon như thường.
Vì đông nên Nguyễn Lâm thị cho nhiều đồ độn hơn, nấu một nồi to tướng. Đương nhiên, cái đùi gà vẫn thuộc về Nguyễn Kiều Kiều.
Ăn xong cơm, Nguyễn Lâm thị nhà lùa gà, giao Nguyễn Kiều Kiều cho Đỗ Thanh trông nom.
Khi Đỗ Thanh bếp lấy nước nóng, Ngô Nhạc đang dọn dẹp bát đũa. Có lẽ Nguyễn Kiều Kiều và Đỗ Thanh đang ở cửa, Ngô Nhạc cố tình hạ thấp giọng hỏi Liễu Chiêu Đệ bên cạnh: “Chị hai, chị bảo chị dâu cả nữa ? Em nhà chị ở bên là cỡ đấy!” Bà giơ ngón tay cái lên, ngừng một chút tiếp: “Hồi đó nếu vì biến động, e là con chim phượng hoàng vàng cũng chẳng đậu xuống nhà chúng . Em thấy chị bảo thi đại học, tiện thể tìm , em thấy á, e là luôn !”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Ai mà , uổng công còn coi cái con lỗ vốn như bảo bối mà cưng chiều, cũng sợ chiều một con sói mắt trắng thứ hai... Á!” Liễu Chiêu Đệ lời còn dứt, phía chợt truyền đến tiếng chậu sắt rơi xuống đất loảng xoảng, dọa mụ nhảy dựng lên cao ba thước. Cái bát tay mụ cũng rơi xuống đất, may mà nền đất bùn nên vỡ, chỉ dính chút bụi.
“Liễu Chiêu Đệ, nếu chị quản cái miệng thối của thì ngại xé nát nó !” Đỗ Thanh lạnh lùng mụ, ánh mắt sắc như d.a.o cau.
Liễu Chiêu Đệ Đỗ Thanh nay luôn giao hảo với Thư Khiết, giờ bắt quả tang, thêm chuyện xảy đó, mụ chỉ sờ mũi, dám ho he gì nữa, lủi thủi xuống cắm đầu việc.