Cô bé thậm chí dám ngẩng đầu lên, sợ thấy sự khinh bỉ và phỉ nhổ trong mắt những chuyện.
Cô bé hổ đến mức hận thể tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống.
Thím Ngũ thì mặc kệ nhiều như . Chỉ cần nghĩ đến việc nhà họ Nguyễn vớ hai con gà rừng nặng hơn mười cân, trong khi nhà chỉ hai con chim sẻ bé tẹo, bà liền cảm thấy nhà chịu thiệt thòi lớn.
Bà là cái gì cũng ăn, nhưng bao giờ chịu ăn thiệt.
Bà cũng chẳng quan tâm Ngũ Y Đình hiện tại hổ thế nào, đẩy cô bé đến mặt Nguyễn Kiến Quốc, gân cổ lên kêu gào như sợ khác thấy: “Nguyễn Kiến Quốc, nhà các cũng giỏi thật đấy. Là hàng xóm láng giềng bao nhiêu năm nay, nhận nhà các tham lam như nhỉ? Bọn trẻ con cùng lên núi , dựa nhà các hai con gà rừng to, còn nhà chỉ hai con chim gầy trơ xương?”
“Chuyện nếu các cho một công đạo thì đừng hòng xong chuyện! xem nhà họ Nguyễn các còn hổ !”
“Nói chứ, mặt bà con lối xóm đây, phân bua cho rõ ràng chuyện xem nào!”
“Gà rừng là do cháu đ.á.n.h , đương nhiên thuộc về nhà cháu.” Nguyễn Kiến Quốc còn kịp gì, tiểu mập mạp sốt ruột hét lên , cổ đỏ gay.
“Xì.” Thím Ngũ khẩy một tiếng, như chuyện tiếu lâm, đến cong cả eo. Bà chỉ tiểu mập mạp với đám đông vây xem: “Bà con thấy ? Nó thế mà bảo gà rừng là do em gái nó đ.á.n.h , đúng là dối chớp mắt, buồn cơ chứ.”
“Tiểu Bát sai, gà chính là do cháu đ.á.n.h .” Nguyễn Kiệt cau mày, vẻ bình tĩnh hơn tiểu mập mạp một chút nhưng cũng tức giận.
“ , lúc đó nhiều thấy mà.” Nguyễn Khánh hùa theo.
“Ha ha ha ha...” Thím Ngũ lớn một trận, chế giễu: “Các là một nhà, đương nhiên bênh chằm chặp . Con em gái của mấy mới bao lớn chứ, còn đòi đ.á.n.h gà rừng, bảo nó bay lên trời luôn ! Ai mà chứ, thời gian nó ốm sắp c.h.ế.t đến nơi, giờ mới bao lâu mà đ.á.n.h gà rừng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-25-nhao-su-1.html.]
“Bà bảo ai sắp c.h.ế.t?” Nguyễn Kiến Quốc trợn mắt, giọng lạnh xuống, vẻ mặt trở nên âm trầm.
Vốn dĩ thím Ngũ là đàn bà, Nguyễn Kiến Quốc khinh thường đôi co với bà , nhưng điều đó nghĩa là ông thể chịu đựng việc bà con gái như . Lúc ông cũng chẳng thèm kiêng nể bà là đàn bà con gái nữa.
Thím Ngũ dám lải nhải như cũng là vì Nguyễn Kiến Quốc sẽ cãi với .
Nào ngờ ông đột nhiên đổi sắc mặt khiến bà hoảng sợ.
Sau khi hồn, bà bắt đầu hư trương thanh thế, gào lên: “Nguyễn Kiến Quốc, ông định bắt nạt phụ nữ ? Ông còn là đàn ông đấy?!”
“Nó đàn ông cũng cần đến cái thứ đê tiện lẳng lơ như chị hoài nghi. Chị chỉ cần chồng chị đàn ông là . Đương nhiên, nếu chị thì bây giờ thể về nhà lên giường kiểm chứng ngay đấy.” Nguyễn Lâm thị bế Nguyễn Kiều Kiều từ trong nhà , lạnh châm chọc.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Phụt...”
“Ha ha ha...”
“Phốc...”
Bà con vây xem lập tức rộ lên. Có mấy bạo dạn thậm chí còn nhao nhao xúi giục thím Ngũ mau về thử xem, thử xong nhớ báo cáo cho .
Dù da mặt thím Ngũ dày đến thì lúc cũng chịu nổi nữa.
Bà đỏ bừng mặt, trong lòng thầm mắng Nguyễn Lâm thị là mụ già đắn, nhưng ngoài mặt vẫn vẻ nghiêm túc đòi công bằng: “Thím Nguyễn, kính thím một câu thím, nhưng nghĩa là chuyện hôm nay thể cho qua như .”