Lúc chạng vạng tối.
Cả đại đội 6 dần chìm yên tĩnh. Bà con đồng về tốp năm tốp ba, khi ngang qua nhà họ Nguyễn đều ngạc nhiên dừng bước, ngờ chẳng lễ tết gì mà nhà họ Nguyễn ăn sang như .
Nguyễn Lâm thị nấu ăn là một tay hảo hạng. Gà rừng nặng hơn mười cân, trừ bỏ một thứ dơ bẩn, những thứ khác bà đều thể biến đồ bỏ thành báu vật.
Tiết gà, gan gà, những thứ bà đều để riêng , định ngày mai món riêng cho Nguyễn Kiều Kiều ăn.
Thịt chặt miếng, thả thêm ít nấm hương mới phơi khô, nấu một nồi to, thơm nức mũi.
Nguyễn Lâm thị thấy thịt chín tới, tiên vớt một cái đùi gà to đùng bỏ bát sắt tráng men cho Nguyễn Kiều Kiều gặm , lúc mới khỏi bếp, với sáu trai vẫn đang quỳ trong sân: “Đứng dậy hết , gọi cha chúng mày sang ăn cơm.”
Thực ngoài vợ chồng chú hai Nguyễn Kiến Đảng còn ở nhà thì chú ba Nguyễn Kiến Quân, thím ba Đỗ Thanh, chú tư Nguyễn Kiến Dân, thím tư Ngô Nhạc đều thuê trấn, chỉ ngày nghỉ mới về nhà.
Lời của Nguyễn Lâm thị thực chất là cho nhà chú hai . Bà giống loại kiến thức hạn hẹp như Liễu Chiêu Đệ, vì miếng thịt mà so đo tính toán chi li.
Sáu trai reo lên một tiếng, nhe răng dậy.
Nguyễn Vĩ chạy về phòng gọi Nguyễn Kiến Đảng và Liễu Chiêu Đệ. Nguyễn Kiến Đảng buông cái sọt đang đan dở xuống bếp rửa tay. Liễu Chiêu Đệ dựa khung cửa, cố ý liếc xéo hừ lạnh: “ , mắng cho một trận.”
Mụ câu với Nguyễn Kiến Đảng, hy vọng ông sẽ khuyên giải , để mụ thể cao. Nguyễn Kiến Đảng đến cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho mụ, lách thẳng sang chỗ Nguyễn Lâm thị.
Liễu Chiêu Đệ tức đến ngứa răng. Ngửi thấy mùi thịt thơm lừng, mụ chỉ đấu tranh tư tưởng hai giây lập tức mặt dày mày dạn theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-23-ban-tay-vang-7.html.]
“Mẹ... bảo cơ mà?” Khổ nỗi Nguyễn Vĩ chẳng chút tinh tế nào, còn gãi đầu vẻ mặt khó hiểu hỏi .
“Kệ xác tao!” Liễu Chiêu Đệ vỗ cho một cái, chỉ cảm thấy thằng con đúng là thiếu tâm mắt. Nếu tận mắt nó chui từ bụng , mụ thực sự nghi ngờ Nguyễn Lâm thị bế nhầm con khác về đ.á.n.h tráo con trai mụ .
Nguyễn Vĩ tự nhiên ăn một cái tát thấy oan ức vô cùng, lẩm bẩm bà nội quả sai, đúng là kẻ việc gì cũng kiếm chuyện . Liễu Chiêu Đệ thấy tức đến ngã ngửa, giơ tay định đ.á.n.h tiếp nhưng Nguyễn Vĩ lanh lẹ né .
Người quá đông, phòng bếp chứa hết. Nguyễn Lâm thị bảo bưng bát của đến bệ bếp, múc cho mỗi một muôi đầy. Đến lượt Liễu Chiêu Đệ, bà còn khẩy một tiếng: “Nghe thằng Vĩ bảo chị sang cơ mà?”
Cặp mắt Liễu Chiêu Đệ dán chặt bát thịt, gượng gạo với Nguyễn Lâm thị, biện bạch: “Mẹ, thằng Vĩ bậy đấy. Mẹ nấu ăn ngon như thế, con sang chứ.”
Xì.
Nguyễn Lâm thị lười chẳng buồn để ý đến mụ.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lần ăn thịt gần nhất là dịp Tết, cả nhà họ Nguyễn lâu lắm ngửi thấy mùi thịt. Tuy đó chút ồn ào dọa , nhưng bữa cơm ai nấy đều ăn đến miệng bóng loáng dầu mỡ, vô cùng thỏa mãn.
Tiểu mập mạp ôm cái bụng tròn vo bĩu môi cảm thán: “Giá mà còn chuyện thế thì tuyệt mấy.”
“Phì, đ.â.m thì đ.â.m chân em , chịu nổi đ.â.m .” Nguyễn Phong lườm một cái.
Tiểu mập mạp cũng giận, hì hì gật đầu: “Ừ, cứ đ.â.m chân em, em cả.”