Nguyễn Lâm thị b.ắ.n liên thanh như s.ú.n.g máy, Liễu Chiêu Đệ nhất thời chống đỡ nổi, nhưng trong lòng vẫn cam tâm, nhỏ giọng : “Mẹ... Đây là Nguyễn Thỉ mang về, thành của Kiều Kiều . Con thương nó, nhưng cũng thể bất phân trắng đen như chứ. Nó bé tí thế thì đ.á.n.h cái gì? Cái chắc chắn là thằng Thỉ bắt . Con cũng đòi nhiều, một con thôi cũng mà.” Nói đến cuối, giọng điệu mụ chuyển sang vẻ tủi cầu .
“Phì! Chị còn hổ ? Chị mở to mắt ch.ó của chị mà ! Đây là Kiều Kiều nhà dùng chân đổi về đấy, chị mà còn ăn ? Có ai thím như chị ? Thật là gia môn bất hạnh, năm đó thằng hai cưới cái loại hàng như chị về chứ!” Nguyễn Lâm thị mắng nhiếc om sòm.
Luận về cãi , thời buổi Nguyễn Lâm thị từng thua ai, đen cũng thể bà cãi thành trắng, huống chi chuyện vốn dĩ rành rành đó! Gà chính là Kiều Kiều nhà bà dùng chân đ.á.n.h , ai dám cướp, bà liều mạng với đó!
Liễu Chiêu Đệ quả thực đối thủ của Nguyễn Lâm thị, giờ bà mắng cho ù cả tai.
Nguyễn Lâm thị cho mụ cơ hội thở dốc, kéo cổ tay mụ lôi giữa sân, chỉ đám cháu trai lạnh: “Chị tự mà hỏi tụi nó xem gà rừng ai bắt. Chỉ cần đứa nào một câu là thằng Thỉ bắt, cho chị tất!”
Liễu Chiêu Đệ lời mắt liền sáng lên. Người khác mụ dám hy vọng, nhưng con trai ruột của thì mụ tin nó hướng về ngoài.
“Là đ.á.n.h .” Tiểu mập mạp .
“Muội .” Nguyễn Kiệt tiếp lời.
“Muội dùng chân đ.á.n.h .” Nguyễn Khánh khẳng định.
“Ừ, là .” Nguyễn Phong gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-22-ban-tay-vang-6.html.]
“Muội , , chính là !” Cậu con trai út của Liễu Chiêu Đệ là Nguyễn Vĩ càng lặp liên hồi, tiếng to hơn tiếng , như sợ thấy.
Khuôn mặt Liễu Chiêu Đệ tức đến lúc đỏ lúc trắng, lúc chuyển sang xanh, biểu cảm thực sự đặc sắc vô cùng.
Nguyễn Lâm thị thấy mụ bại trận nhổ toẹt một bãi nước bọt. Chuyện còn tính sổ với mụ, mụ tưởng mụ là ai chứ.
Đánh bại Liễu Chiêu Đệ, Nguyễn Lâm thị bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều. Khi ngang qua Nguyễn Thỉ, bà chỉ tay sân . Nguyễn Thỉ tự giác quỳ cùng em. Trong chuyện , mấy em đều chút dị nghị nào, bọn họ đều thấy áy náy vì đưa em gái ngoài em thương.
Trở bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Lâm thị như lật mặt, lập tức trở nên dịu dàng vô cùng. Bà bế nàng từ ghế lên, gọi tâm can bảo bối dỗ dành một hồi mới sai bảo Nguyễn Kiến Quốc: “Con lông gà , một con đem phơi khô, một con tối nay hầm cho Kiều Kiều tẩm bổ. Kiều Kiều nhà chịu khổ , thật là đáng thương.”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“……” Nguyễn Kiều Kiều. Nàng đáng thương, thật sự đáng thương, chỉ là chút dở dở thôi.
Tuy nhiên qua chuyện , nàng một nữa nhận thức mức độ sủng ái của nguyên chủ trong cái nhà . là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nàng chiếm xác nguyên chủ, nhận nhiều tình yêu thương như , tương lai nhất định báo đáp họ nhiều hơn, nhất định bảo vệ họ bình an.
Nguyễn Kiều Kiều thầm cổ vũ bản trong lòng. Quay đầu thấy các đang quỳ trong sân, nàng định mở miệng xin tha thì thấy Nguyễn Kiệt lắc đầu với nàng, hiệu nàng đừng gì.
Nếu hôm nay bọn họ quỳ phạt thế thì sự áy náy trong lòng sẽ vĩnh viễn tan biến. Em gái là do bọn họ đưa , còn đưa lên núi nguy hiểm như , hình phạt bọn họ tâm cam tình nguyện nhận.