Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 20: Bàn tay vàng? (4)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 02:27:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nãy vì Nguyễn Kiều Kiều thương, em nhà họ Nguyễn còn tâm trí nào lo đến chim cút, vứt hết cả đất, cũng đến bảy tám con.

 

Bây giờ bộ chim cút đó chia cho những còn , mỗi thêm một con, càng bất kỳ ý kiến gì.

 

Nguyễn Thỉ cũng chẳng sợ họ ý kiến, gà vốn dĩ đ.â.m chân em gái , lấy về là chuyện đương nhiên.

 

Cậu một tay xách một con gà đuổi theo đám em phía .

 

Ngũ Y Đình chọc cho phát , nhưng chẳng ai giúp cô bé đỡ, ngược đều bảo cô bé sai, đó vốn dĩ đồ của cô bé. Tức giận, Ngũ Y Đình xách cái rổ bỏ chạy, tất nhiên cũng quên mang theo phần chim cút của .

 

Bên , Nguyễn Kiệt ôm Nguyễn Kiều Kiều chạy thục mạng về nhà, khí thế như thể xảy chuyện động trời. Đằng là mấy em chạy theo. Nguyễn Kiến Quốc đang cuốc đất ngoài ruộng thấy cảnh , sợ đến mức vứt cả cuốc chạy tới.

 

“Làm thế? Có chuyện gì ?” Ông giật lấy Nguyễn Kiều Kiều từ tay con trai, mắt đỏ hoe vì lo lắng.

 

“Cha, mau đưa bác sĩ, chân khi gãy !” Nguyễn Kiệt áy náy vô cùng, nước mắt thiếu niên rơi lã chã.

 

Nguyễn Kiến Quốc suýt chút nữa tắc thở, bàn tay đang đỡ đầu gối Nguyễn Kiều Kiều cũng run lên bần bật.

 

“Rốt cuộc là chuyện gì!” Ông gầm nhẹ với Nguyễn Kiệt.

 

“Muội gà rừng đ.â.m .”

 

, hai con gà rừng, béo lắm.”

 

“Gà rừng to lắm, đ.â.m ngã cả , nửa ngày bò dậy nổi, chắc chắn là gãy chân .”

 

Mấy em nhao nhao tranh , phóng đại sự thật lên. Vẻ mặt đứa nào cũng đầy áy náy vì bảo vệ em gái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-20-ban-tay-vang-4.html.]

Nguyễn Kiến Quốc mà đầu nổ tung, cũng chẳng rảnh tiếp, ôm Nguyễn Kiều Kiều định chạy lên trấn. Nguyễn Kiều Kiều gọi ông .

 

“Cha, Kiều Kiều , chân gãy mà.” Nguyễn Kiều Kiều dở dở trả lời. Nàng nào yếu ớt đến thế, đ.â.m một cái mà gãy chân , bằng sứ .

 

Tuy bây giờ đúng là đau, nhưng còn lâu mới đến mức gãy xương, cùng lắm là bầm dập chút thôi.

 

Nguyễn Kiến Quốc chần chừ dừng bước.

 

Nguyễn Kiều Kiều chọc chọc đầu gối , chứng minh là gãy, ai ngờ chọc liền đau đến mức rít lên một tiếng.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Gà rừng bản chỉ nặng hơn chục cân, đè lên chân nàng thì vấn đề gì. Vấn đề ở chỗ chúng nó chạy lấy đà lao sầm chân nàng, cho nên lực tác động lớn hơn vô .

 

dù là cũng đến mức gãy xương .

 

Nguyễn Kiến Quốc vẫn chút tin. Đối với cô con gái , ông thực sự yêu thương như để đầu quả tim. Đặc biệt là từ khi vợ ông là Thư Khiết lên phía Bắc thi đại học tìm , ông càng bảo vệ nàng như con ngươi trong mắt, sợ xảy chút sai sót nào.

 

Lần nàng ốm nặng, ông suýt chút nữa thì phát điên, liên quan đến cả nhà chú hai, đến giờ ông vẫn còn oán hận.

 

“Cha, Kiều Kiều thật sự mà, cha bế con về bôi ít t.h.u.ố.c đỏ là khỏi thôi.”

 

Nguyễn Kiến Quốc nàng một hồi, cuối cùng cũng đành theo nàng. Tuy nhiên trong lòng ông tính toán cứ về nhà xem , nếu thấy thì tiện thể lấy tiền lên trấn luôn.

 

Lúc thì lành lặn, lúc về bế, vẻ mặt ai nấy cũng trầm trọng như .

 

Nguyễn Lâm thị đang tán gẫu ở nhà hàng xóm, trong đầu còn đang tính xem trong nhà còn món gì ngon để tẩm bổ cho cháu gái, bất thình lình thấy cảnh suýt chút nữa thì dọa ngất.

 

“Làm thế ?” Nguyễn Lâm thị lảo đảo lao tới. Vợ Triệu đang chuyện bên cạnh thấy bà vững vội vàng đỡ lấy.

 

 

Loading...