Nguyễn Kiều Kiều chịu nổi cơn buồn ngủ, nhanh ngủ say. Dương Tiểu Na bên cạnh trằn trọc mãi ngủ .
Cô vẫn còn đang xúc động và vui sướng vì kết giao bạn đầu tiên.
Không cô quá, mà thật sự là hưng phấn đến mức mất ngủ.
Từ nhỏ nhà cô nghèo, từng ăn một bữa ngon, từng mặc một bộ quần áo t.ử tế, chứ đừng đến việc ngủ chiếc giường sạch sẽ xinh như thế . Cô thực sự cảm thấy như đang mơ, thế nào cũng chịu nhắm mắt.
Trước đây khi ở trường, cô cũng là ngủ cuối cùng. Lần nào cũng đợi ngủ say hết cô mới dám cởi đồ tắm, đó giặt sạch quần áo từ trong ngoài ngay trong đêm, đợi sáng hôm khi dậy thì mặc .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Hành động như của cô trong mắt khác chính là một loại kỳ quặc. Đã thế còn nghèo, đừng là bạn, khác với cô thêm một câu cũng cảm thấy như lây sự bẩn thỉu .
Chỉ Nguyễn Kiều Kiều.
Cậu xinh như , bụng như , chẳng những cho cô kẹo, cho cô thịt, còn nguyện ý bạn với cô, bây giờ còn đưa cô về nhà, bằng lòng ngủ chung một giường với cô.
Thật bao.
Cô ngước lên bức ảnh đầu giường, chạm ánh mắt đang của Nguyễn Thỉ, khóe miệng khẽ nhếch lên, thì thầm: "Anh đúng, tương lai vẫn còn nhiều điều đang chờ đợi em, em đến cái c.h.ế.t còn chẳng sợ, thì sợ gì việc sống tiếp chứ?"
Khi Thư Khiết phòng Nguyễn Kiều Kiều, cô bé ngủ say. Dương Tiểu Na to lớn hơn cô bé nhiều, hai cùng nghiêng về một hướng, từ xa, con gái bà giống như đang Dương Tiểu Na che chở trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-1192-kho-tan-cam-lai-1.html.]
Nghĩ đến việc hôm nay Dương Tiểu Na cứu Nguyễn Kiều Kiều một nữa, ánh mắt Thư Khiết khỏi trở nên dịu dàng.
Bà nhẹ nhàng xuống mép giường, tiên kiểm tra bắp chân của Nguyễn Kiều Kiều. Buổi tối cẳng chân cô bé dùng chút sức nên vết thương rách một tí, nhưng may là quá nghiêm trọng. Bà bôi t.h.u.ố.c cho con gái xong bôi t.h.u.ố.c cho Dương Tiểu Na.
Vết thương của Dương Tiểu Na ở khuỷu tay tím bầm, cần dùng rượu t.h.u.ố.c xoa bóp cho tan, nếu ngày mai sẽ càng đau hơn.
Tay bà mềm mại và ấm áp. Dương Tiểu Na giật tỉnh dậy vì đau, nhưng thấy khuôn mặt dịu dàng của Thư Khiết ánh trăng, cô bé chẳng hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
"Tiểu Na, cháu chịu đau một chút nhé, vết thương cần xoa cho tan m.á.u bầm, nếu ngày mai tay cháu sẽ cử động ." Thư Khiết thấy Dương Tiểu Na tỉnh, hạ thấp giọng .
Dương Tiểu Na bà, rõ nên từ chối, nhưng sâu thẳm trong lòng nỡ chối từ sự ấm áp .
Mẹ cô... từng chỉ vì cô dỗ em trai, để nó vài tiếng mà tiện tay ném cái b.úa đầu cô. Cô mất m.á.u quá nhiều liệt giường cả ngày cử động nổi, bà cũng chẳng thèm ngó ngàng tới một cái.
Vậy mà Thư Khiết - chẳng thích gì với cô, vì một vết bầm tím nhỏ mà thức đêm xoa bóp cho cô... Cho dù thể chỉ là vì Nguyễn Kiều Kiều, cô cũng nỡ từ chối.
Cô thậm chí còn dám lên tiếng, sợ rằng sẽ sự quan tâm trộm bay biến mất.
Thư Khiết xoa bóp hơn hai mươi phút, thấy mới dừng tay dậy, thì thầm: "Được , muộn lắm , cháu ngủ , mai còn dậy sớm học đấy."
Nói bà kéo chăn đắp cho cô và Nguyễn Kiều Kiều, đó mới nhẹ nhàng ngoài.
Dương Tiểu Na nương theo ánh trăng bóng lưng bà khuất cánh cửa, khóe miệng vô thức nhếch lên. Bỏ qua chuyện của Nguyễn Kiều Kiều, cho dù những sự quan tâm thực sự cần dùng mạng để đổi lấy, cô cũng cam lòng...