Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 1109: Kẻ ăn nhờ ở đậu thật đáng thương (3)

Cập nhật lúc: 2025-12-28 08:14:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

cũng Dương Điệu kể loáng thoáng. Trước cảm thấy gì, giờ thấy thật đáng thương. Không những ăn nhờ ở đậu mà còn ăn đồ thừa thãi Nguyễn Kiều Kiều cần, thật sự quá đáng thương.

 

Hứa Tư bao giờ để ý đến cái của khác. Nguyễn Lỗi thể chia phần ăn từ tay Nguyễn Kiều Kiều, nhưng cũng là phần miệng cô chạm . Còn đồ ăn qua miệng Nguyễn Kiều Kiều, chỉ mới thể chạm , 6 năm qua vẫn luôn là như .

 

Dọc đường , đến khi tới hàng mì lạnh xào mà Nguyễn Lỗi ăn, bụng Nguyễn Kiều Kiều no căng.

 

Nguyễn Lỗi cạnh chảo lớn, đầu hỏi Nguyễn Kiều Kiều: “Kiều Kiều em ăn ?”

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu. Nguyễn Lỗi liền sang gọi bốn suất với ông chủ.

 

Dương Mỹ bên cạnh thấy gọi bốn suất, mà Nguyễn Kiều Kiều ăn, chắc bốn suất phần . Cả chặng đường , nhóm Nguyễn Kiều Kiều ăn nhiều thứ, chia sẻ cho Dương Điệu, nhưng tuyệt nhiên cho cô miếng nào.

 

sĩ diện, hạ xuống để xin ăn, dẫn đến việc cả buổi chẳng ăn gì, giờ thực sự đói chịu nổi, đành mím môi gọi một suất với ông chủ, còn gọi thêm một quả trứng gà.

 

Đối diện với ánh mắt như của đám Nguyễn Lỗi, cô chỉ mím môi , coi như thấy.

 

Mì lạnh xào cần thời gian chế biến, cũng thể bưng chạy lung tung, ăn ở mấy cái bàn nhỏ ông chủ kê sẵn. Nhóm họ sáu , chen chúc một chút thì miễn cưỡng vẫn đủ.

 

Trước khi Nguyễn Kiều Kiều xuống, Nguyễn Lỗi dùng tay áo lau sạch ghế cho cô. Lục T.ử Thư sang bàn khác lấy đũa. Hứa Tư thì lấy bình giữ nhiệt mang theo bên , xin ông chủ cái cốc, rót một cốc táo đỏ cho cô uống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-1109-ke-an-nho-o-dau-that-dang-thuong-3.html.]

 

Nguyễn Kiều Kiều thể hàn, tuy mới chỉ kinh nguyệt một nhưng đó khiến cả nhà họ Nguyễn lo sốt vó. Bình thường đồ ăn thức uống của cô đều là những thứ ấm t.ử cung, ấm dày.

 

Nhìn Nguyễn Kiều Kiều cưng như trứng mỏng, Dương Điệu quá quen , dù học cùng ba năm cấp hai còn gì lạ nữa , nhưng Dương Mỹ thì mới thấy đầu.

 

Tự nhận thành phố vốn cung phụng, nay cả đám ngó lơ, giờ một cô bé khác chiều chuộng như , suy nghĩ gì . Giây phút sự ghen tị gần như thể kìm nén nổi.

 

vội xuống mà bên cạnh, với Lục T.ử Thư đang gần đó: “Tớ mặc váy trắng, thể lau ghế giúp tớ một chút ?”

 

Dương Mỹ nghĩ đơn giản, khác chủ động chăm sóc cô thì cô tự yêu cầu, cô tin còn nỡ từ chối .

 

Lục T.ử Thư đang chuyện với Nguyễn Lỗi. Dương Mỹ dứt lời, nghĩ nhiều, còn tưởng cô chuyện với Dương Điệu, căn bản nhận thức là cô đang với , vẫn mải mê c.h.é.m gió với Nguyễn Lỗi.

 

Sau đó mới lờ mờ cảm thấy đúng, dường như đều đang .

 

Cậu đầu, chớp mắt, Dương Mỹ đang chằm chằm , thể tin nổi chỉ mũi : “Cậu đang chuyện với á?”

 

“Được ? T.ử Thư…” Dương Mỹ hạ thấp giọng, mang theo vài phần nũng nịu. Vừa nãy ở cổng trường cô cũng dùng giọng điệu nhờ một nam sinh khác chuyển bàn ghế giúp, đối phương hai lời liền đồng ý ngay.

 

Từ nhỏ cô con gái chỉ cần xinh , chuyện nũng nịu một chút là ai nỡ từ chối. Cô áp dụng triệt để điều từ bé đến lớn và bao giờ thất bại.

Loading...