Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 106: Giận dỗi (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:17:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

sự đổi trong ánh mắt lọt mắt Nguyễn Kiều Kiều. Nàng chỉ thấy mắt sáng rực lên khi Ngũ Y Đình, trong lòng bỗng thấy phiền muộn vô cớ.

 

Cứ tưởng phòng kỹ càng, vẫn dây dưa với Ngũ Y Đình. Nhìn bàn tay đưa tới, nàng đập mạnh một cái hất , chẳng để nắm chút nào.

 

Hứa Tư xoa xoa mu bàn tay đ.á.n.h đỏ ửng, biểu cảm đổi, ảm đạm cụp mắt xuống.

 

“Tiểu Đình đến đấy ?” Nguyễn Lâm thị tới, thấy Ngũ Y Đình thì ngạc nhiên hỏi: “Cháu đến tìm Kiều Kiều chơi ?”

 

Ngũ Y Đình đỏ mặt Nguyễn Lâm thị đang hiền từ, lắc đầu, lấy từ bên một cái bát sứ đưa cho bà: “Bà Nguyễn, cháu đến trả bát cho bà ạ.”

 

“Ôi dào, cái bát thôi mà cũng mất công cháu chạy sang một chuyến.” Nguyễn Lâm thị buồn , nhận lấy cái bát. Thấy cô bé vẫn với ánh mắt sáng rực, tưởng cô bé còn chuyện gì, bà bèn , đợi cô bé tiếp.

 

Ngũ Y Đình chỉ bà mà gì.

 

Nguyễn Lâm thị thu ánh mắt, chuẩn sân thì Ngũ Y Đình gọi giật bà : “Bà Nguyễn.”

 

“Hửm?”

 

“Cảm ơn bà ạ.” Ánh mắt Ngũ Y Đình bà tràn đầy sự ngưỡng mộ và ơn.

 

“Hầy, con bé .” Nguyễn Lâm thị xua tay để ý: “Sau nhớ chăm sóc bản cho , đừng để ốm nữa nhé.”

 

Ngũ Y Đình cảm thấy bà đang quan tâm , mắt đỏ hoe gật đầu lia lịa, cái bát tay bà, như sợ bà phát hiện : “Bà Nguyễn, cháu rửa bát sạch lắm ạ!”

 

“Bà .” Nguyễn Lâm thị hiểu cô bé đột nhiên câu đó, nhưng vẫn thuận miệng đáp : “Không còn việc gì nữa chứ? Vậy bà nhà đây.” Nói sân.

 

Đi đến giữa sân, như nhớ điều gì, bà đột nhiên đầu . Ngũ Y Đình thấy thế vội bước lên một bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-106-gian-doi-2.html.]

 

Lại thấy Nguyễn Lâm thị về phía Nguyễn Kiều Kiều bên cạnh , từ ái : “Kiều Kiều, bà luộc trứng gà cho cháu ăn nhé. Cháu chơi ở ngoài một lát về nhà, ?”

 

Nghe thấy lời , ánh sáng trong mắt Ngũ Y Đình dần tắt lịm, cho đến cuối cùng chẳng còn gì.

 

“...” Nguyễn Kiều Kiều chứng kiến bộ quá trình.

 

Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ quái. Ngũ Y Đình ý gì đây? Nhắm trúng bà nội nàng ? Định tranh bà nội với nàng chắc?

 

Thế thì !

 

Trong cả nhà họ Nguyễn, Nguyễn Lâm thị là Nguyễn Kiều Kiều để ý nhất, ai sánh bằng. Ai dám tranh với nàng, nàng... nàng cào c.h.ế.t đó!

 

Để tuyên bố chủ quyền, Nguyễn Kiều Kiều vội vàng chạy lon ton sân, nhào chân Nguyễn Lâm thị, ngẩng đầu nũng: “Bà bế cháu!”

 

Nguyễn Lâm thị nàng cho mềm nhũn cả tim gan, vội vàng bế nàng lên. Nguyễn Kiều Kiều lập tức hôn chụt một cái lên má bà, ngọt ngào : “Kiều Kiều yêu bà nhất!”

 

“Ôi chao, tiểu bảo bối của , cái miệng mà ngọt thế . Bà cũng yêu bé ngoan nhất. Ngoan nào, chơi với Tiểu Tư , bà đồ ngon cho cháu nhé!” Nguyễn Lâm thị cảm thấy dù bắt bà m.ó.c t.i.m gan cho Nguyễn Kiều Kiều bà cũng nguyện ý, ai bảo tiểu bảo bối của bà đáng yêu thế cơ chứ.

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Tuyên bố chủ quyền xong mặt nữ chính, Nguyễn Kiều Kiều thỏa mãn tuột xuống khỏi Nguyễn Lâm thị.

 

Đợi Nguyễn Lâm thị phòng, trong sân chỉ còn ba mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Nguyễn Kiều Kiều nữ chính, tiểu phản diện, c.ắ.n môi suy nghĩ xem rốt cuộc hai "thông đồng" với . Nếu thì nàng nên gì đây? Là tìm cách tách họ , dứt khoát giúp tiểu phản diện nữ chính luôn?

 

Tiểu phản diện: Tủi ~

 

 

Loading...