Tạ Thanh Dã nhìn tôi không chớp mắt: "Nhưng anh chỉ yêu mình em, cho dù cơ thể có bị cài đặt thế nào đi nữa, trái tim anh vẫn chỉ thuộc về em mà thôi."
Tôi không chịu buông tha, hỏi tiếp: "Vậy nếu trái tim anh cũng bị cài đặt sẵn thì sao?"
Tạ Thanh Dã đưa sợi xích vào tay tôi: "Vậy thì hãy khóa anh lại, rồi moi trái tim này của anh vứt đi."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tim tôi run lên dữ dội, quan điểm về tình yêu của anh ấy lại cực đoan đến thế ư?
Tôi chợt nhớ đến tình cảnh đêm đó khi anh ấy bị bỏ thuốc.
Dù cơ thể có khao khát đến đâu, trái tim anh ấy vẫn không cho phép sự phản bội này tồn tại.
Xét về kết quả, cơ chế cài đặt cơ thể rõ ràng đã thất bại.
Trong lòng tôi bỗng dấy lên một niềm dũng cảm, thay vì cứ mãi né tránh tình tiết truyện, chi bằng cứ trực diện đối mặt.
Tôi nâng mặt Tạ Thanh Dã lên, chủ động hôn anh ấy.
"Anh, chúng mình làm lành nha, em không chia tay nữa đâu."
Anh ấy có vẻ không dám tin, rồi như nghĩ đến điều gì đó, ánh sáng trong mắt lại vụt tắt: "Anh không làm tiểu tam."
"Đó là anh trai em! Anh ruột đó!"
Anh ấy lại hỏi: "Thế mối tình đầu của em thì sao?"
"Là anh, trước giờ vẫn luôn là anh."
"Bé cưng, em không lừa anh đấy chứ?"
Tôi cười, giơ ba ngón tay lên: "Em lấy 'chỗ đó' của anh ra thề, nếu em lừa anh, anh 'xịt keo' cả đời."
Tạ Thanh Dã nghiến răng nghiến lợi: "Anh đợi xem tối nay em khóc lóc van xin anh thế nào."
Anh ấy lật người tôi lại đè xuống, lấy lọ thuốc từ túi áo khoác ra, đổ mấy viên vào lòng bàn tay tôi rồi l.i.ế.m sạch từng viên một.
Sau đó bắt đầu màn "phục vụ" đỉnh cao của mình.
Chẳng biết tôi bắt đầu khóc từ lúc nào, chỉ muốn trốn đi thôi.
Đúng là mắt to hơn bụng, sự thật chứng minh tôi chẳng "ăn" khỏe như mình tưởng.
Tôi ôm bụng khóc lóc cầu xin: "Anh ơi, em không muốn nữa đâu, bụng sắp bể rồi."
Ấy thế mà Tạ Thanh Dã vẫn cứ dỗ dành: "Bé cưng, em ăn được mà, đừng lười..."
Hôm sau tỉnh dậy đã gần trưa.
Tạ Thanh Dã không biết đã trả điện thoại lại cho tôi từ lúc nào.
Vừa mở máy, điện thoại của Giang Lê đã gọi tới: "Em đang ở đâu? Thằng khốn đó có bắt nạt em không?"
Mở miệng định bảo anh trai đừng lo, tôi không sao, thì phát hiện giọng mình khản đặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mem-mai-nhung-khong-de-du/chuong-8.html.]
Tạ Thanh Dã chu đáo nhận điện thoại: "Anh, Nhan Nhan không sao, tụi em ổn mà."
"Ổn cái beep! Ai là anh của cậu? Bảo Ôn Nhan nghe máy."
Sợ Giang Lê tiếp tục lo lắng sốt ruột, tôi cố gắng đáp lại bằng giọng khản đặc: "Anh, em thật sự không sao."
"Giọng em sao thế?"
Tối qua khóc khản cả giọng, nhưng tôi không dám nói, chỉ lấp liếm: "Em bị cảm."
"Em không định quay lại với nó đấy chứ?"
Tôi chần chừ một lát, Giang Lê lập tức nổi khùng: "Em có biết hôm qua nó cho người úp sọt đánh anh không?"
Nói xong liền tức giận cúp máy.
Tôi quay đầu nhìn Tạ Thanh Dã đầy ẩn ý: "Hôm qua anh đánh anh trai em à?"
Anh ấy lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải anh, anh không ra tay."
"Vậy anh xúi giục đàn em đánh anh ấy?"
"Anh bảo là tiếp đãi anh trai em tử tế một chút, là bọn họ tự hiểu sai thôi."
Tôi xắn tay áo, cười lạnh mấy tiếng: "Em cũng phải 'tiếp đãi' anh tử tế một chút mới được."
Đánh qua đánh lại thành ra nô đùa bùng lửa, thấy Tạ Thanh Dã lại lôi lọ thuốc ra, tôi sợ đến mức bò lết muốn xuống giường.
Bị anh ấy túm cổ chân kéo ngược lại.
"Không phải bé cưng muốn 'tiếp đãi' anh tử tế sao? Anh còn chưa bắt đầu 'ăn' mà, chạy đi đâu?"
"Biến thái, đây là ban ngày ban mặt!"
"Ban ngày mới nhìn rõ hơn chứ."
Còn muốn giãy giụa thêm, đã bị anh ấy dùng nụ hôn chặn lời.
Đến tối dẫn anh ấy đi gặp Giang Lê, Tạ Thanh Dã lại bị ăn thêm một trận đòn, cuối cùng hai người cũng có thể ngồi chung một bàn ăn cơm.
Tin tức tôi và Tạ Thanh Dã hòa giải lan truyền ra ngoài.
Trên confession page của trường, ngay sau đó liền xuất hiện ảnh tôi và Giang Lê đi thuê phòng.
Còn có ảnh Tạ Thanh Dã bị đánh, và ảnh chúng tôi cùng nhau ăn cơm.
Người tung tin nói tôi bắt cá hai tay bị lật thuyền, đời tư hỗn loạn.
Còn ám chỉ chúng tôi chơi trò ba người, lời lẽ cực kỳ khó coi.
Nhất thời tôi trở thành tâm điểm chỉ trích, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều tràn ngập sự khinh bỉ.
May mà Tạ Thanh Dã nhanh chóng tra ra địa chỉ IP của người đăng bài, xác định chắc chắn là Thẩm Nam Tịch.
Tôi vừa báo cảnh sát xong thì chạm mặt Thẩm Nam Tịch.