đẩy Diệu Diệu, là tự nó vội  chơi game,   vững.
 
   dám  gì,   trở về phòng.
 
Cũng từ ngày hôm đó,   dám  gần Lâm Diệu,  dám  gần  nữa.
 
 sợ bà    ý đồ riêng.
 
Mẹ đưa chúng   nhà bà ngoại, bà ngoại thấy   vui mới cho  ăn cam.
 
 trong mắt , điều đó  trở thành bằng chứng cho thấy bà ngoại thiên vị.
 
Rõ ràng Lâm Diệu  thích ăn cam.
 
[ đúng đúng, con từ nhỏ  là kẻ bạc bẽo ,  thiên vị thằng nhóc Diệu Diệu đấy,  ?
 
[Không  cái tính  của con giống ai, con và Diệu Diệu đều là con của , lòng bàn tay  mu bàn tay đều là thịt cả.
 
[Đây   là mua nhà cho thằng nhóc Diệu Diệu mà cũng nghĩ đến con  ?
 
[Con     ? Đã dành cho con một phòng thì con cũng  góp một tay chứ?]
 
 còn  kịp từ chối, bà   tiếp:
 
[Cũng  cần nhiều tiền , con cho  hai mươi vạn là đủ .
 
[Đến lúc đó con về nhà cũng  chỗ mà đặt chân.]
 
[Không !]
 
Lời bà  dứt,  liền từ chối.
 
Giọng   đột ngột trở nên chói tai:
 
[Cái gì mà  ? Con   tiền  là  chịu bỏ tiền ?
 
[Đâu  em con   dành phòng cho con, đó cũng là vì  cho con.
 
[Đợi   con lấy chồng, nếu  nhà chồng ức hiếp, chẳng  vẫn  dựa  em trai con ?
 
[Lâm Cam,  là  từng trải, con   lời , đừng  cứng đầu!]
 
 lạnh lùng cắt lời bà.
 
[Phải đấy,  là  từng trải.
 
[Rõ ràng   bà ngoại và các  cưng chiều đến thế, tại   đối xử với con như ?]
 
Hồi nhỏ, vài  hiếm hoi   ở bên , đều là vì bà cãi  với bố,  đến đón bà về.
 
Đến   khi bố đến xin , bà ngoại luôn che chở   phía .
 
[Cậu đừng tưởng con gái  gả cho ông , sinh con  thì ông  thể ức hiếp.
 
[Nếu hai   sống nổi nữa thì ly hôn nhanh ,  nuôi nổi con gái !]
 
Bố sẽ cúi đầu xin , dỗ dành   hết lời.
 
Rồi họ cùng  rời , chỉ để   .
 
 cúp điện thoại,   tranh cãi với bà nữa.
 
Sáng hôm ,  gửi hết đồ  đóng gói ,  khi trả phòng thuê,  trực tiếp đến nhà ga liên tỉnh.
 
Tối hôm đó,      rời khỏi quê nhà, bà gọi cho  hơn chục cuộc điện thoại.
 
   máy, thong thả dọn dẹp xong phòng mới gọi  cho bà.
 
Vừa kết nối, bà   xối xả:
 
[Con định vĩnh viễn  về nữa ? Không nhận  nữa ?]
 
Thật   chỉ  cho  một chút thời gian để tự an ủi bản ,  đấy sẽ trở về  con ngoan của .  đợi  trả lời, bà  tiếp tục :
 
[Lâm Cam, con  cần thiết   quá lên đến mức đó ?
 
[Mẹ  từng thấy đứa con nào  hiểu chuyện như con,  thể thông cảm cho  một chút ?
 
[Bao năm nay bố con mất,  nuôi nấng con và em con vất vả cực nhọc, đều là vì ai chứ?]
 
Bà  ,   đau lòng.
 
Mắt  cũng đỏ hoe, nhưng vẫn kiên định  với bà.
 
[Mẹ  đều là vì Lâm Diệu.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-toi-co-mot-dong-thoi-gian-wechat-ca-nhan-chi-minh-toi-thay/chuong-6.html.]
 
Vất vả cực nhọc là để dành tiền mua nhà cưới vợ cho nó, những chiếc túi xách giật  từ  đều treo lên sàn giao dịch đồ cũ để đổi lấy tiền chu cấp cho nó.
 
Chiếc áo khoác lông vũ, chiếc vòng tay, chiếc sườn xám...  mua cho bà, bà đều dùng để nâng tầm Lâm Diệu, duy trì hình ảnh   của nó,   bán  để lấy tiền.
 
Chưa  khoảnh khắc nào bà  vì .
 
[Con  cái gì? Con   vô lương tâm như ?
 
Vô Hoan 🌙
[Con   là  bức c.h.ế.t  thì con mới hài lòng ? Không  con chỉ vì thấy   mua nhà cho con ?
 
[Con giận dỗi cái gì? Con  nhiều tiền như , tại   còn trách móc  vì chút tiền !]
 
  hiểu sự điên cuồng của bà lúc .
 
Rõ ràng   sai là bà, nhưng bà vẫn giữ dáng vẻ của một nạn nhân.
 
 chỉ  thể  nữa kiên định  với bà:
 
[Tiền của con kiếm  là của con, con  tiêu thế nào là tự do của con.
 
[Tương tự, tiền của  là của ,   mua nhà cho Lâm Diệu thế nào là tự do của .
 
[Nếu   chuyện gì nữa, con cúp máy đây.]
 
 cúp máy, chặn luôn  điện thoại của bà.
 
Bởi vì tạm thời    thấy giọng của bà.
 
Hơn nữa,  sắp  công tác dài ngày,  khi về sẽ  thăng chức lên quản lý.
 
   thời gian cũng   sức lực để tranh luận những chuyện .
 
   ngờ,    tìm đến công ty   loạn.
 
Bà    la lối om sòm, mà là mỗi ngày lặng lẽ chờ đợi  tòa nhà công ty.
 
Ai hỏi đến, bà liền rơm rớm nước mắt.
 
[ đến tìm con gái, con bé giận ,  chịu về nhà.
 
[Nếu  gặp nó thì  với nó một tiếng.
 
[Cứ  là   sai , cầu xin nó về nhà.]
 
Không ai  thể từ chối một   đau khổ tột cùng.
 
Chỉ trong hai ngày,    nhận   trong ảnh là .
 
Sếp gọi riêng  lên văn phòng, cho  hai ngày nghỉ để giải quyết chuyện riêng.
 
 tìm thấy bà ngay  sảnh công ty, bà mặc quần áo đơn giản, tóc tai bù xù, mặt đầy nếp nhăn, mắt đỏ hoe.
 
Thường ngày bà  chú trọng hình ảnh,  mà vì  tìm gặp    thể bất chấp đến .
 
Nhìn thấy , vẻ hối  thoáng qua  mặt bà, nhưng nhanh chóng  sự tức giận  thế.
 
[Con  chặn  điện thoại của ?
 
[Lâm Cam,  là  của con!]
 
   cãi  với bà ngay ở đây. Thế là  đưa bà đến trung tâm thương mại,  cho bà một bộ quần áo mới và mua một ít đồ ăn.
 
Sau đó đưa bà đến nhà ga liên tỉnh. Lúc  bà mới nhận  ý định của . Bà tức giận la hét:
 
[Mẹ  về.
 
[Trừ khi con đưa  hai mươi vạn, nhà em con đang sửa sang đến giai đoạn quan trọng,  thể xảy  trục trặc.
 
[Hoặc con chuyển nhượng căn nhà bà ngoại cho con sang tên em con.]
 
Bà  dựa  xe, cố chấp  chịu xuống.
 
 lập tức rút điện thoại, ngay  mặt bà gọi điện thoại cho một  bạn ở quê nhà.
 
[Nghe    mở một công ty đòi nợ,  đây  một vụ   nhờ các ?
 
[Các  in ảnh thằng em  ,  dán đầy khắp huyện, nhất định  cho tất cả    thằng em  ăn bám chị để sửa nhà.
 
[À, đúng , trong làng cũng đừng quên tuyên truyền, cứ lấy loa to mà phát.
 
[Nếu thằng em  một năm  cưới  vợ,  cho các  một vạn.]