Hóa  bà thực  vẫn khá giàu .
 
Mấy chục vạn một căn nhà mua đứt,  mua là mua.
 
[Lâm Cam, con  xem ?
 
[Dù  thì   con cũng  ở nhà, căn nhà  cho em con   cũng là cho con một sự đảm bảo.
 
[Mẹ cũng   ý gì khác, chỉ là nghĩ em con  bằng con.
 
[Con  nhà nào cũng  thể tự mua, chắc  thèm căn   nhỉ?]
 
  hồn, lắc đầu:
 
[Xin  , căn nhà  bà ngoại để  cho con, ai cũng  lấy  .]
 
Nói xong,  liền rời .
 
Giọng   vọng  từ phía :
 
[Con  mà ích kỷ thế! Đó là em trai ruột của con!
 
[Bao nhiêu năm nay  nuôi con uổng công  ? Mẹ…]
 
Tiếng cửa xe đóng   cách âm, ngăn giọng bà ở bên ngoài.
 
 lang thang vô định trong thành phố, cuối cùng dừng chân tại căn nhà bà ngoại để  cho .
 
Khi mở cửa là  thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của cam phảng phất.
 
[Cam Cam, ăn cơm thôi!
 
[Cam Cam, con bé lém lỉnh ,  ăn vụng đồ ăn vặt đúng ?
 
[Tiểu Cam Cam là bảo bối của bà ngoại.]
 
[…]
 
Trong căn phòng sạch sẽ, những giấy khen của  từ bé đến lớn dán đầy tường.
 
Ba năm ,  đầu tiên bà ngoại  ốm, bà kéo tay .
 
[Cam Cam, hãy  thiết với  con nhiều hơn,     nào   yêu con cái cả.
 
[Trước đây  con cũng là bất đắc dĩ mới gửi con ở chỗ bà, nhà bố con   con trai, bà    công việc nhà nước…]
 
Nói  bà bật .
 
Khi đó   [Được],  sẽ  thiết với .
 
Lúc ,   di ảnh của bà ngoại, nước mắt  ngừng rơi.
 
[ mà bà ơi, thật sự     yêu con cái.
 
[Bởi vì    một đứa con khác mà  yêu thương hơn .]
 
Cậu  mời  đến nhà ăn cơm,  nghĩ đằng nào cũng sắp   nên  từ chối.
 
Mợ    món chân giò hầm xì dầu mà  yêu thích nhất.
 
[Biết thế   là  cuối cùng hai bà cháu gặp mặt, mợ   ngăn cản hai  gặp  .
 
[Mợ lo bà ngoại con sức khỏe  , thấy con  bà  day dứt.
 
[Có mấy  bà bảo, là bởi bà bắt con  tìm  nên tình cảm hai  con con mới thành  thế , bà cứ cảm thấy  hại con,   tiện can thiệp thêm nữa.]
 
Mợ  đỏ hoe mắt.
 
 nén nước mắt, gượng :
 
[Không   mợ, bà ngoại đang  cháu từ  trời mà.]
 
Bước  khỏi nhà  ,   thể kìm lòng  mà bật  nức nở.
 
Điện thoại của   gọi đến đúng lúc .
 
[Cam Cam, về nhà ăn cơm , em con ngày mai sẽ đưa bạn gái về nhà.
 
[Ăn mặc chỉnh tề một chút,  nhất là mua quà cho bạn gái nó.
 
[Mấy đứa trẻ các con   thích những loại mỹ phẩm dưỡng da đó ?
 
[Con tặng cho cô bé một bộ đắt tiền một chút, để cô bé  chúng  coi trọng cô .]
 
 dùng giọng mũi nặng nề từ chối.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-toi-co-mot-dong-thoi-gian-wechat-ca-nhan-chi-minh-toi-thay/chuong-4.html.]
Bà ngừng  một thoáng, [Con  cảm  ?]
 
  trả lời, thế nhưng bà  nổi nóng.
 
[Có chút cảm mạo như  mà cũng  chịu nổi ?
 
[Em trai con là  đầu tiên đưa bạn gái về nhà đó, con là chị thì   chút biểu hiện chứ.
 
[À, còn căn nhà  của bà ngoại con nữa,    với bên thông gia là   sẽ cho em con.
 
[Đến lúc đó con phối hợp một chút, đừng  lỡ lời.]
 
Vô Hoan 🌙
  khẩy một tiếng, thậm chí  thể dự đoán  trong tương lai  xa.
 
Bà sẽ với  với  với vẻ mặt ngây thơ rằng:
 
[Lúc đó chúng     mặt em dâu con, con cũng đồng ý  mà.]
 
Vì ,   tham gia buổi gặp mặt  ngày hôm .
 
Vừa  cửa,    nhắc đến chuyện  nhà cửa.
 
Bà dường như  chắc chắn rằng  sẽ mềm lòng mà đồng ý  theo, sẽ  để cô vợ sắp cưới  đến tay của em trai tuột mất.
 
[Nhà chúng   mua , sửa sang xong sang năm kết hôn là  thể dọn  ở.
 
[Ồ, đúng , bà ngoại của nó lúc mất còn để  cho nó một căn.
 
[Tuy là nhà cũ, nhưng  đồn chỗ đó  thể sẽ xây nhà ga liên tỉnh.
 
[Đến lúc giải tỏa, chúng  cũng  thể  bồi thường  ít tiền.]
 
Khi  những lời ,  thỉnh thoảng  liếc  .
 
 cúi đầu nghịch chiếc cốc giấy trong tay.
 
Đột nhiên nhận ,  ở trong cái nhà  mười mấy năm, ngay cả một cái cốc tử tế cũng  .
 
Trước   một cái cốc em trai  dùng nữa,  khi   học xa nhà thì    dùng để cho ch.ó uống nước.
 
Đương nhiên, bà cũng  từng mua cho  cái mới nào.
 
[Mẹ nhớ nhầm , căn nhà của bà ngoại là để  cho con.]
 
 bất ngờ  một câu, tất cả ánh mắt đều đổ dồn  .
 
Trong lúc họ ngỡ ngàng,  ngẩng đầu lên, mỉm .
 
 nhớ đến lá thư bà ngoại để  cho  trong căn nhà cũ.
 
[Cam Cam, bà ngoại mãi mãi yêu con. Trên đời  sẽ luôn   yêu thương con.
 
[Nếu    yêu con, con cũng  dũng cảm rời , dũng cảm phản kháng.]
 
[Con  cái gì vớ vẩn ?]
 
Mẹ  đột nhiên kéo  một cái, đưa  trở về thực tại.
 
 giả vờ vô tội  bà:
 
[Con   gì sai ,   sang tên căn nhà cho con  mà.]
 
Lâm Diệu trừng mắt hung dữ  , đột nhiên lên tiếng:
 
[Của chị, chẳng  sớm muộn gì cũng là của  ?]
 
  cô gái  sớm há hốc mồm kinh ngạc  ôn tồn :
 
[Nghe  cô  một   trai,    gia đình cô như thế nào, nhưng chắc hẳn cô  thấy , đây chính là gia đình .
 
[Liệu cô  chắc chắn  gả  một gia đình như  ?]
 
Nói xong,  mặc kệ ánh mắt oán hận của , cầm túi xách  dậy.
 
Đi đến cửa   cô gái :
 
[À đúng ,   Lâm Diệu   với cô , ngày xưa để sinh  nó,      quẳng đến nhà bà ngoại cho đến năm mười tuổi, nên  với nó cũng   thiết mấy. Đương nhiên đồ của  vẫn sẽ mãi là đồ của ]
 
Nói xong,    đầu  mà rời .
 
Mẹ  đuổi theo, giận dữ chất vấn :
 
[Lâm Cam!]
 
[Con đang hận  đúng ?]