Mẹ tôi có một dòng thời gian WeChat cá nhân chỉ mình tôi thấy - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:54:29
Lượt xem: 125

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ im lặng một lúc, cam lòng mở miệng:

 

[Thật ? Mẹ chỉ hỏi thôi.

 

[Mẹ cũng ghen tị với bà ngoại con . Chỉ là cảm thấy, hình như con còn thiết với như .]

 

kìm , khẽ lạnh.

 

[Con sống ở nhà bà ngoại mười tuổi, một năm bố cũng về thăm con một .

 

[Thân thiết với bà ngoại hơn một chút cũng là chuyện bình thường mà.

 

[Hơn nữa, bà ngoại lớn tuổi , mấy hôm ốm một trận, con hiếu thảo với bà là điều đương nhiên.]

 

Mẹ thở dài: [Mẹ con vẫn còn trách , ngày đó bố thật sự cũng hết cách. Cam Cam, con…]

 

[Mẹ, con bận thật mà, chuyện nhé!] cúp điện thoại, chỗ .

Vô Hoan 🌙

 

Cứ thế bận rộn suốt một đêm, cố nghĩ đến điều gì nữa.

 

Mãi đến trưa hôm , mới mở WeChat cá nhân của .

 

[Con cái lớn , đến cả lời cũng với nữa.]

 

Bên là những lời an ủi, cho đến khi mợ bình luận.

 

[Con trai mà, chẳng kiên nhẫn gì, thằng nhóc nhà cũng .]

 

Mẹ trả lời: [Không Diệu Diệu , nó thì chu đáo lắm.]

 

Lần , dòng thời gian WeChat cá nhân của chặn , là cố tình để xem.

 

bây giờ chẳng tâm trí mà so đo, ăn qua loa chút gì đó lăn ngủ.

 

Không ngờ sáng hôm đến tìm .

 

Bà mang theo một hộp tôm hùm đất lớn, giọng hớn hở

 

[Biết con dạo vất vả, đặc biệt cho con đó.]

 

liếc nhãn mác kịp xé, định từ chối thì bà trực tiếp đẩy cửa .

 

Đứng cửa, bà chằm chằm chiếc túi tường của một lúc lâu mới bắt đầu cúi đầu giày.

 

[Dạo mua túi mới nữa hả, con bé thật là tiết kiệm gì cả.

 

[Con bé Đình Đình nhà dì con đấy, con ? Có một thời gian nó kiếm nhiều tiền lắm đấy, nhưng tiêu xài hoang phí.

 

[Sau đấy một nó nhập viện, đều là dì và dượng con bỏ tiền .

 

[Bây giờ thì Đình Đình ngoan ngoãn , hàng tháng đều gửi tiền cho dì con giữ. Thêm mấy năm nữa là thể mua đứt một căn nhà .]

 

Nói đến đây, bà liếc .

 

[Con xem, con đưa tiền cho giữ giúp ?

 

[Đến lúc đó góp thêm một ít, kiếm cho con một căn nhà.

 

[Xã hội bây giờ, con gái cũng nhà riêng thì mới bắt nạt.]

 

Cơn buồn ngủ của lập tức biến sạch gượng gạo đáp:

 

[Không cần , con nhiều tiền tiết kiệm.]

 

Mẹ bỗng nhiên ghé sát .

 

[Sao ? Mẹ là ruột của con, con cũng giấu diếm .

 

[Con việc ở đây năm năm , bây giờ lương tháng hơn hai vạn. Mỗi tháng chi tiêu cùng lắm năm ngàn, một năm thể tiết kiệm ít .

 

[Ở cái thị trấn nhỏ của chúng , dành dụm mấy năm là thể mua nhà .]

 

hít một lạnh, thì bấy lâu nay, những câu hỏi vu vơ của bà về công việc, tiền lương… đều hề vô tình.

 

[Mẹ, lương của con mới tăng từ năm ngoái, đó chỉ mấy ngàn thôi.]

 

[Sao thể chứ? Thôi thôi, con thì thôi.

 

[Không tin tưởng đúng ?]

 

[Con bé , từ nhỏ tính đề phòng cao, ai cũng tin.]

 

Cảm giác bất lực ập đến, so đo những chuyện .

 

Thấy vui, mới tìm cớ rời .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-toi-co-mot-dong-thoi-gian-wechat-ca-nhan-chi-minh-toi-thay/chuong-3.html.]

Lúc , bà tiện tay lấy mất một chiếc túi tường của .

 

bức tường dần trống rỗng, đột nhiên cảm thấy chán chường vô cùng.

 

Ngày trở về quê phát triển cũng vì bà cứ luôn :

 

[Bố con mất , một ở nhà, thằng Lâm Diệu vô dụng bình thường cũng chịu về.

 

[Nếu con ở đây thì , còn thể nấu cho con ăn những món ngon.

 

[Mẹ , chỉ mong thể gì đó cho con, thế là mãn nguyện .]

 

Khi đó công ty một cơ hội, liền xin về đây.

 

Bây giờ xem , nên về trụ sở chính .

 

Thế nhưng còn kịp thực hiện, nhận tin bà ngoại qua đời.

 

Tang lễ tổ chức đơn giản theo di nguyện của bà.

 

Đến khi phân chia di sản, đột nhiên nổi giận.

 

Vì trong các bất động sản của bà ngoại một căn chia cho .

 

Bà phản đối.

 

[Nếu cho thì cũng cho Lâm Diệu chứ, tại cho Lâm Cam?]

 

Mợ vui vẻ gì lên tiếng:

 

[Cam Cam thường xuyên mua cái cái cho bà ngoại, Lâm Diệu cho gì?

 

[Cam Cam là do bà ngoại nuôi lớn, bà thương yêu một chút thì ? Không như Lâm Diệu lúc nào cũng giúp đỡ lo lắng.]

 

Mẹ bĩu môi, đột nhiên liếc một cái.

 

[Có con với mợ bàn ? Hay là con tìm bà ngoại để năn nỉ?

 

[Lâm Cam, thể như !

 

[Em trai con còn nhỏ, khả năng kiếm tiền, thấy căn nhà đó nên để cho em con.]

 

bà thật lâu, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc chua xót.

 

Thật căn nhà ở thị trấn cũng đáng giá bao nhiêu.

 

Hơn nữa căn đó còn là nhà cũ từ mấy chục năm .

 

và bà ngoại sống cùng ở đó, bên trong những kỷ niệm tuổi thơ của .

 

Ngay từ khi bà ốm, bà kéo tay , bắt hứa căn nhà đó sẽ để cho .

 

[Chỗ để cho Cam Cam, đứa nào cũng giành!]

 

Cậu vội dỗ dành: [Không giành giành, cho nó.]

 

Vì thế, cũng lên tiếng:

 

[Có gì mà giành, chị mua nhà cho Lâm Diệu ?

 

[Căn của Cam Cam cũng đáng giá bao nhiêu tiền, chỉ là căn nhà cũ mấy chục mét vuông thôi mà.]

 

Giọng vút cao:

 

[Vậy nó sớm muộn gì cũng lấy chồng, đến lúc đó chẳng là tặng cho ?

 

[Hơn nữa, căn nhà đó tuy nhưng vị trí , nhỡ giải tỏa thì ?]

 

Cậu trừng mắt , như thể còn nhận bà nữa.

 

[Lúc chị lấy chồng, gia đình cũng tiếc gì với chị, chuyện gì em chúng cũng giúp đỡ hết .

 

[Sao đến lượt Cam Cam, chị trở nên cay nghiệt như thế?]

 

Sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.

 

Bà ghét nhất khác bà thiên vị.

 

yên, gì, chỉ cảm thấy trong lồng n.g.ự.c thứ gì đó sụp xuống

 

—Hôm nay mới , mua nhà cho Lâm Diệu.

 

Hơn nữa là căn hộ bốn phòng rộng một trăm hai mươi mét vuông.

 

Bà ở mặt từ đến nay đều chỉ kêu khổ, than nghèo.

 

 

Loading...