Có lẽ cú sốc ly hôn cộng với việc  bỏ  khiến   thường thất thần.
 
Khi bà hồi tỉnh ,   xong xuôi  chuyện và sẵn sàng lên đường đến trường.
 
Nhìn quanh căn phòng xa lạ, bà mới như chợt nhận  hai tháng qua   đổi  thứ.
 
Đêm  ngày  .
 
Bà đến tìm :
 
“Thanh Thanh,    sai . Mẹ hứa sẽ  đổ thừa là vì con nữa. Con đừng  học xa   ? Ở gần  một chút   ?”
 
 lắc đầu dứt khoát:
 
“Không thể! Mẹ , ngôi trường  là ước mơ từ lâu của con, con  thể từ bỏ.”
 
Sự thật   .
 
Trước khi sống ,  chọn trường gần nhà, cách một giờ tàu.  nghĩ  ở nhà cô đơn,   thể thường xuyên về thăm, ở bên bà vượt qua những tháng ngày khó khăn, thậm chí định đưa  đến ở gần trường.
 
  kịp thực hiện thì   mất mạng.
 
Sau khi sống ,  lập tức đổi kế hoạch, chọn một thành phố thật xa.
 
Chỉ vì  tránh xa bà.
 
Thấy  kiên quyết, mắt  đỏ hoe:
 
“Con  thể suy nghĩ  ?”
 
 vẫn lắc đầu.
 
Lúc  bà  mắng :
 
“Chu Thanh Thanh, mày đúng là vô ơn. Mẹ nên bóp c.h.ế.t mày từ sớm mới !”
 
  để bụng.
 
Sáng hôm , 7 giờ,  kéo vali chuẩn  rời .
 
Vừa  cửa,  gọi  :
 
“Ăn sáng xong  hẵng .”
 
Giọng lạnh tanh,  mới để ý bà  chuẩn  bữa sáng.
 
Trên bàn là món thịt viên chiên mà  thích nhất, bên cạnh còn  vải tươi mới hái buổi sáng.
 
Muốn chuẩn  như thế, chắc bà  dậy từ 5 giờ,  khi còn sớm hơn.
 
“Thật   cần …”
 
“Đến ăn sáng còn   thời gian ?”
 
 im lặng, cuối cùng cũng  xuống ăn.
 
Trong lúc  ăn, bà lặng lẽ gói phần thịt và vải  túi, lẩm bẩm một :
 
“Trời nóng, thịt chiên  để lâu ,   một ít thôi. Có nêm sẵn , còn cả sườn nữa,  sợ để lâu hỏng, chiên sẵn cho con  cho  túi bảo quản.”
 
“Vải thì   hái từ sáng sớm, tươi và ngọt lắm. Hồi nhỏ con thích ăn mà,   mang theo ăn dọc đường.”
 
Nhìn chùm vải quen thuộc,  nhớ  tuổi thơ.
 
Khi đó, bố  nợ nần, chủ nợ đến tận nhà, suýt bắt cóc . Mẹ    thuê để trả nợ. Ông bà nội mặc kệ ,  sợ  gặp chuyện nên đưa   theo đến chỗ .
 
Bà  thể bế  vì còn gánh hàng, liền dùng vải để dụ  từng bước một  theo.
 
Năm tháng qua , ngày xưa dùng vải để dẫn  , giờ thì dùng vải để tiễn   xa.
 
-----
Đến trường,   tâm  ý tham gia chương trình hỗ trợ học sinh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-muon-ly-hon-luon-noi-vi-toi-ma-chiu-dung/4.html.]
Vì là sinh viên năm nhất, dù thành tích   xuất sắc nhưng những dự án yêu cầu chuyên môn cao vẫn khiến   chật vật.
 
 buộc  dồn hết sức để học.
 
Trong lúc đó,  gửi tin nhắn kể lể chuyện bố .
 
Y hệt như kiếp .
 
Sau ly hôn  lâu, bố  đưa con riêng về nhà,  nhanh chóng đăng ký kết hôn với  phụ nữ đó.
 
Mẹ  vốn chỉ tò mò đến xem tình hình,  ngờ tận mắt chứng kiến sự thật đau lòng.
 
Bà  thể chấp nhận chuyện chồng ngoại tình, bỏ rơi ,  một  nữa  ầm lên.
 
 một  bà  thể đấu  cả gia đình họ, cuối cùng  tìm đến .
 
Bà mong  giúp bà chiến đấu, mong  thấu hiểu nỗi khổ của bà.
 
  hết tin nhắn, chỉ trả lời một :
 
“Cứ mãi dằn vặt vì quá khứ thì vô ích. Chúng  sống ở hiện tại. Mẹ  học cách buông bỏ. Có những thứ vốn là sai lầm, hoặc sửa, hoặc vứt. Day dứt chỉ khiến  mãi  thoát nổi.”
 
 .
 
 thì  sửa.
 
Chứ   cứ hỏi “tại  sai”.
 
Như khi cứ tự hỏi “tại     yêu ”.
 
Càng nghĩ, càng thấy  là sai lầm,  xứng đáng, thật tệ hại.
 
Sau đó,   nhắn  trong thời gian dài.
 
   bà  hiểu ý   , nhưng  cũng chẳng rảnh để quan tâm.
 
Thời gian của   chật chội.
 
Càng tiếp xúc với thế giới,  càng thấy hiểu  của  còn hạn hẹp.
 
Trước đây  nghĩ  sẽ như cá gặp nước ở đại học,  mới : dù nỗ lực hết  cũng  chắc đổi  chút lợi ích.
 
Thế giới  lớn lắm, lớn đến mức   còn thời gian để nghĩ về chuyện của bố  nữa.
 
 cần tiến bộ, cần trưởng thành, cần bước tiếp cuộc đời của .
 
Sau đó,  chuyển cho  một khoản tiền sinh hoạt.
 
50.000 tệ.
 
Đó là một phần trong 300.000 tệ   chia khi ly hôn,   là con  nhỏ với bà.
 
   tiêu.
 
 dùng tiền đó để đăng ký một chuyến du lịch   đồng hành cho —  dẫn bà , chăm sóc đến nơi.
 
Có lẽ vì nhận  cuộc gọi từ bên tổ chức,  gọi điện cho .
 
  bà định  gì, nhưng vẫn bắt máy.
 
Giọng bà dịu dàng hơn hẳn.
 
“Thanh Thanh, hôm nay   gọi  con đăng ký cho  chuyến du lịch, khi nào con  ? Sao   với ?”
 
Nói  thì bà sẽ  đồng ý,  bảo  phung phí tiền.
 
Dù giờ bà cũng sẽ  .
 
“Bao nhiêu tiền? Con tiêu xài lãng phí quá! Mẹ    du lịch. Con  đòi tiền  .”
 
“Không  .”