Mẹ  c.h.ế.t lặng vì bố  trả lời quá dứt khoát,  chút do dự.
 
“Anh   cái gì?” bà hỏi.
 
Bố   thẳng dậy,  :
“Anh , sống  nổi thì ly dị! Mỗi  một ngả!”
 
Nghe đến đây,  lặng lẽ   phòng , đóng cửa .
 
Chẳng bao lâu , tiếng   gào thét phẫn nộ vang lên từ ngoài cửa, kèm theo âm thanh đổ vỡ loảng xoảng.
 
   bàn, đeo tai , mở tập hồ sơ kế hoạch tương lai mà  từng soạn từ lâu,  một lúc  xé bỏ.
 
Lần ,   lập một kế hoạch mới—một tương lai   .
 
Sáng sớm hôm , bố  lôi   đòi ly hôn.
 
Mẹ   chịu,  bệt  sàn phòng khách. Bố kéo thế nào bà cũng  nhúc nhích.
 
Thấy  mở cửa,   về phía :
 
“Thanh Thanh, con  bố con mà xem, hôm qua  chỉ oán trách vài câu, ông   đòi ly hôn! Còn sống kiểu gì nữa chứ?”
 
  ở cửa, im lặng. Mẹ    sang mắng bố:
 
“Đồ vô lương tâm! Bao nhiêu năm nay  một  chăm sóc con cái, hầu hạ cha  , khổ sở nhường nào. Giờ con lớn  thì  bỏ  ? Sao trời  đánh c.h.ế.t   cho ?”
 
 lớn lên cùng ,   những gì bà  đều là thật.
 
Bố    ăn xa, suốt thời gian đó là  chăm sóc  và ông bà nội. Ông còn  gửi  đồng nào, thậm chí còn nợ nần. Mẹ   thêm để trả nợ  ông.
 
Ngay cả những việc nhỏ như mua đồ  giặt quần áo của ông bà nội cũng là  lo. Có  bà  về quê giữa đêm chỉ để giặt đồ bẩn cho cha  chồng.
 
Bà  uất ức, nhưng cũng tự an ủi rằng đó là cống hiến cho gia đình,  oán than  tự cảm động.
 
Bà nghĩ như  sẽ khiến bố cảm động, nhưng bố  vẫn nhất quyết ly hôn.
 
Bà tức đến mức  bật dậy, chỉ  bố  mà hét:
 
“Muốn ly hôn cũng , nhưng   giành quyền nuôi Thanh Thanh, và lấy một nửa tài sản!”
 
Nhà    nhiều tiền, nên nếu chia đôi cũng  quá đáng, nhưng với tính keo kiệt của bố , ông sẽ  chịu. Trước đây   từng quả quyết với  như thế.
 
Không ngờ  , ông  đồng ý, thậm chí còn lộ vẻ chán ghét khi  .
 
“ còn mong cô dắt theo con bé   cho khuất mắt. Hồi nhỏ bệnh hoạn ngốn hết tiền của , giờ lớn còn  chuẩn  sính lễ, đóng học phí. Sau  cũng lấy chồng thôi, cô mang  luôn ! Đỡ tốn kém!”
 
“Còn cái đống vòng vàng cô mua, cũng là tiền  đưa,  chia đôi!”
 
“Anh  láo! Đó là tiền  tự kiếm!”
 
“Cô mà kiếm tiền? Suốt ngày ở nhà chơi, kiếm cái quái gì?”
 
Ông nghi ngờ,   chần chừ một chút  vẫn giải thích:
 
“  nhặt ve chai mà . Anh cũng  cướp chỗ tiền đó ? Đồ    hổ!”
 
Mẹ   dối—đó đúng là tiền từ việc nhặt rác.
 
Lúc nhỏ   đón  tan học, tiện thể nhặt ve chai đem bán. Ban đầu bà dùng tiền đó mua đồ cho . Sau  bố  thì chê bà  mất mặt, cấm bà nhặt nữa.
 
Mẹ đành lén lút nhặt, dành dụm mua trang sức.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-muon-ly-hon-luon-noi-vi-toi-ma-chiu-dung/2.html.]
Bà từng hỏi   thấy bà quá sĩ diện  khi dùng tiền đó để mua đồ .
 
 :
“Tiền do chính tay  kiếm,   tiêu  là quyền của .”
 
Bà từng      chuyện.
 
Bà luôn nghĩ đó là tài sản riêng của ,  ngờ giờ  bố nhòm ngó.
 
“Cô      hổ? Là vợ chồng thì tiền cô nhặt rác mà  cũng là tài sản chung, đương nhiên  chia!”
 
Mẹ tức quá  bật dậy, chỉ  mặt ông mắng.
 
Bố   hề nhường, khiến    tay.
 
 đành lên tiếng:
 
“Theo quy định pháp luật, đồ dùng cá nhân  giá trị thấp và dùng riêng   chia. Nhẫn và dây chuyền là tài sản riêng của ,  cần chia.”
 
Hai  đều sững .
 
Mẹ mở to mắt  .
 
Bố  thì mắng toáng lên:
 
“Được,  chia thì  chia! Giờ   thủ tục ly hôn  ! Nếu sớm tống  hai  con cô  thì đống đồ đó coi như cho !”
 
Bố  đến mức đó,    chịu mềm mỏng nhưng cũng   ly hôn.
 
Bà   cầu cứu.
 
  tránh ánh mắt .
 
  họ ly hôn.
---------
Người từng chia từng miếng kẹo nougat nhỏ cho   sẵn sàng ly hôn, chỉ vì ông   một gia đình khác.
 
Kiếp ,  ly hôn và lấy  bộ tiền tiết kiệm trong nhà. Bố giữ  nhà và xe.   đầy một tháng , ông đưa  phụ nữ khác về ở.
 
Cùng về là một bé trai  khuôn mặt giống hệt bố và một bé gái nhỏ hơn  hai tuổi.
 
Chẳng cần xét nghiệm ADN— là  con ruột.
 
Mẹ  phát điên, tìm gặp đồng nghiệp cũ của bố.
 
Mới  ông  ngoại tình từ lâu, còn  hai đứa con riêng.
 
Hóa  bao năm  lụng vất vả mà vẫn trắng tay là vì ông mang tiền nuôi  tình và con cái bên ngoài.
 
Mẹ   chịu , tìm ông cãi lẽ thì  ông và  tình đuổi khỏi nhà.
 
Mẹ đến tìm ông bà nội , mong  bênh vực.
 
Không ngờ  , chính ông bà xúi ông  ngoại tình.
 
Ông nội   cháu trai nối dõi, bà nội chê     đẻ,  sinh  con trai.
 
Họ giục bố  tìm  khác sinh con, và ông—truyền thống,  lời —  thật.
 
Họ  ép    trâu  ngựa,  khinh miệt bà.