MẸ LÀ NGƯỜI ĐÁNG THƯƠNG NHẤT MÀ TÔI TỪNG GHÉT - 2

Cập nhật lúc: 2025-04-06 20:11:15
Lượt xem: 1,573

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

gật đầu chắc nịch:

"Dĩ nhiên là thật !"

 

Người phụ nữ đáng thương , cả như đang tỏa sáng trong niềm vui.

 

thấy lòng mềm , quyết định theo đuổi lời dối ngọt ngào đến cùng.

 

" mà kỳ lạ lắm ơi."

 

"Kỳ lạ gì cơ?"

Bà hồi hộp .

 

"Con thấy các bạn nhỏ khác đều cả bố lẫn xuống đón, mà con chỉ mỗi thôi."

 

"Chắc là vì con cần bố . Con là đứa trẻ chỉ thuộc về thôi."

bập bẹ.

 

hận là hận cha sinh học của , chứ — chỉ là sự căm ghét dồn lên mà thôi.

 

Nếu , sẽ cắt đứt mối liên hệ với gã rác rưởi đó.

 

lớn lên bình yên. sống.

 

", đúng đúng! Con bố! Con chỉ là của riêng ! Sau nhất định sẽ chăm sóc con thật !"

Bà xoa đầu .

 

Có lẽ, bà Giả Liên vốn dĩ là một mạnh mẽ.

 

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bà như bừng tỉnh sống cũng mang theo khí thế như gió cuốn.

 

"Mẹ ơi, đây là tranh cô giáo mẫu giáo bảo vẽ yêu quý nhất."

giơ bức tranh đầy t.h.ả.m họa lên mặt bà.

 

Trong tranh, phụ nữ một cái miệng… rộng đến m.á.u me.

 

Bà Giả Liên che miệng :

“Sao con vẽ môi đỏ thế ?”

 

“Vì mấy của các bạn khác đều tô son mà! Mẹ của tụi nó chẳng ai bằng con hết. Mẹ con tô son lên là xinh nhất luôn!”

giơ ngón tay cái lên một cách đầy tự hào.

 

“Thế tại vẽ cái miệng to thế?”

 

giả vờ ngơ ngác, gãi gãi đầu:

“Vì thật to, con thích thế mà.”

 

Dưới sự “huấn luyện” cách ngày của , bà Giả Liên tiến bộ thần tốc — son bắt đầu tô, giày cao gót mang, con cũng phấn chấn hơn.

 

Từng , bác sĩ tâm lý với :

Son môi và giày cao gót chính là bộ mặt tinh thần của phụ nữ.

 

Anh từng tặng hàng trăm thỏi son, mấy chục đôi giày cao gót — từng dùng, nhưng bao giờ từ bỏ.

 

—---

 

Trước kỳ nghỉ hè, đó là đầu tiên trong đời nhận một tình yêu mãnh liệt và nồng nhiệt đến .

 

Hôm đó, cả lớp nhỏ vây quanh , tiếng vang lên từng đợt:

 

“Con rời xa Duy Nhất! Con vẫn học mẫu giáo!”

 

“Nghỉ hè con cũng chơi với , , Duy Nhất?”

 

Tình cảm của trẻ con, luôn mãnh liệt và cháy bỏng.

 

Có thể cũng vì vốn một trái tim… của một bà .

 

Cậu nhóc to nhất đang ôm chặt lấy chân — từng giúp lau m.ô.n.g một .

 

Hôm đó, thụp một trong nhà vệ sinh mà , vì cô giáo đang dỗ các bé khác ngủ, quên mất .

 

Vừa :

“Có ai cứu con … con… con lau mông…”

 

gõ cửa bước , lệnh đầy khí phách:

“Đưa m.ô.n.g đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-la-nguoi-dang-thuong-nhat-ma-toi-tung-ghet/2.html.]

Rồi ba bước là xong, lau sạch trơn. Từ đó, bé xem như bạn nhất.

 

Những chuyện tương tự còn nhiều lắm.

 

Từ đứa " ai thèm chơi" thành "trung tâm của cả lớp", thành thật mà , tâm trạng cũng bùng nổ luôn.

 

Hết kỳ nghỉ hè, lên lớp lớn, chính thức trở thành “học sinh lớn” của mẫu giáo.

 

Ngày khai giảng đầu tiên, một học sinh chuyển trường bước lớp.

 

Một khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo như bánh bao, đường nét khuôn mặt rõ ràng nổi bật từ nhỏ, kết hợp với vẻ nghiêm túc như ông cụ non.

 

Người quen thế nhỉ?

 

thầm trong bụng:

“Gặp ai trai là thấy quen mắt ngay ha?”

 

“Tớ tên là Dương Thuần Chi, chào các… bạn nhỏ.”

Cậu bé giới thiệu với vẻ lịch thiệp.

 

Trời ơi… trùng tên với bác sĩ tâm lý của luôn.

 

Trong đám đông, ánh mắt của khóa chặt lấy , rời một giây.

 

“Dương Thuần Chi, con cạnh bạn nào?”

Cô giáo nhẹ nhàng hỏi.

 

“Con cạnh Giả Duy Nhất.”

Cậu bé đáp dõng dạc.

 

“Hu hu hu hu ! Duy Nhất là của con, cạnh con cơ!”

 

“Không , tớ đồng ý!”

 

Hai bạn nhỏ cạnh lập tức bật .

 

Dương Thuần Chi vẻ từng thấy cảnh bao giờ, lập tức trở nên lúng túng, hai tay xoắn xoắn vạt áo.

 

Đáng yêu c.h.ế.t .

 

Cậu thở dài nhận mệnh:

“Thôi, tớ cũng …”

 

Vẻ tội nghiệp đáng yêu của khiến cô giáo nghiêng ngả.

 

Đến khi cơ hội ngoài vệ sinh, mới thể chuyện riêng với .

 

Nhà vệ sinh mẫu giáo phân biệt nam nữ, và Dương Thuần Chi — hai " lớn" — đối diện , cực kỳ lúng túng.

 

Một lúc , ho khẽ:

“Cậu , tớ đợi ngoài .”

 

nhanh chóng giải quyết xong, ngoài thấy vẫn đợi, hai tai đỏ như gấc.

 

—-------

Năm tiểu học, bà Giả Liên trông giống như một bình thường .

 

Ban ngày về sẽ đến trường đón , gương mặt luôn tươi , tay dắt mua đồ ăn vặt.

 

từng từ chối chống đối bà .

Ngược , là Dương Thuần Chi — ngay đầu gặp bà, bộc phát khí chất khó ở dữ dội.

 

 

Dù là đang ở trong xác một đứa bé, tâm lý vẫn thoái lui, khó kiểm soát cảm xúc.

 

Bà Giả Liên thấy đáng yêu, định đưa tay xoa má — liền gạt phắt .

 

Bà lúng túng rút tay , dắt về nhà.

 

Về đến nơi, bà khóa cửa phòng, thấy tiếng bà nức nở, còn xen lẫn tiếng lẩm bẩm:

 

“Mấy đều ghét … đều thấy bẩn đúng …”

 

 

Loading...