Mẹ Là Ánh Trăng Sáng - 07.
Cập nhật lúc: 2025-12-20 04:24:22
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
13/
“Hôm nay thời tiết lắm, dạo giải khuây ?”
Tạ Trác kéo rèm cửa , ôm lấy từ phía .
thể cảm nhận rõ ràng, đang sợ hãi.
vẫn nhắm mắt:
“Không , lười vận động lắm.”
Tạ Trác thở dài:
“Cô thể giường cả đời chứ? Mẹ mà thấy cô như cũng sẽ đau lòng đấy.”
xoay , mũi chạm mũi với :
“Tạ Trác.”
“Có sợ khi báo thù xong sẽ tìm đến cái c.h.ế.t ?”
Đôi lông mày thanh tú của Tạ Trác nhíu thành một đoàn:
“Nói bậy bạ gì đấy, may mắn tí nào, mau nhổ nước miếng (phì phì phì).”
mỉm , đá một cái cho văng xuống giường.
Một lúc , cam chịu nấu cơm cho , bóng lưng :
“Qua một thời gian nữa, cùng về quê một chuyến, lập cho bà một tấm bia nhé.”
Tạ Trác điêu luyện lật chảo:
“... Được.”
Người nhà của đều mất sớm, giờ đây thế gian chỉ còn một mang chung dòng m.á.u với bà.
nghĩ, thể c.h.ế.t , còn sống thọ trăm tuổi nữa.
Nếu thì còn ai nhớ đến bà nữa đây?
Có lẽ, Phó Tư Niên cũng tính là một.
khoan hãy bàn đến việc ông tính là , việc ông nhớ đến chỉ khiến bà cảm thấy xui xẻo thêm thôi.
Thẩm Y Nhu phát điên .
Đặc biệt là khi Phó Tư Niên dùng Phó Bảo Châu để đe dọa bà .
Người đàn ông bà yêu sâu đậm, bóp cổ bà , :
“Tao mày dành phần đời còn để sám hối cho tội của , mày thể chạy trốn, nhưng con gái mày chỉ còn con đường c.h.ế.t mà thôi.”
Ngay cả họ của Phó Bảo Châu cũng cưỡng ép đổi thành họ “Thẩm”.
Phó Tư Niên bán căn biệt thự cũ , mua một căn hộ chung cư cao cấp, bài trí giống hệt như lúc còn sống.
Mẹ Phó cảm thấy ông thật nực , thu hồi cổ phần, nhưng ông tống một viện dưỡng lão hẻo lánh, e là cả đời cũng khó mà .
“Nghe cô , thấy Phó Tư Niên còn điên hơn cả Thẩm Y Nhu đấy.”
gác chân lên đùi Tạ Trác, ăn nho bóc sẵn cho.
Tạ Trác nháy mắt đầy bí ẩn:
“ vẫn hết , đó Thẩm Y Nhu lừa Phó Tư Niên rằng trong tay di vật của , lừa ông đến bệnh viện, ngay mặt Phó... Thẩm Bảo Châu, một d.a.o đ.â.m thẳng ông .”
ngước mắt:
“Đâm c.h.ế.t ?”
“Thì ,” Tạ Trác vẻ thất vọng, “Người vẫn đang ở bệnh viện, dù cũng giữ mạng.”
bỗng nhiên bật thành tiếng:
“Như lẽ là kết cục nhất .”
Tạ Trác hiểu ngay ý, gọi điện cho luật sư, bảo ông thể bắt đầu khởi tố Thẩm Y Nhu về tội thuê g.i.ế.c .
Bằng chứng xác thực, Thẩm Y Nhu kết án tù chung vì tội cố ý g.i.ế.c .
Ngày tòa, với tư cách là bên nguyên đơn xuất hiện tại phiên tòa, Thẩm Y Nhu đang điên điên khùng khùng, dùng giọng điệu dịu dàng:
“Thay mặt gửi lời hỏi thăm đến bà.”
Thẩm Y Nhu ôm đầu la hét:
“Tao mà, tao cũng mà! A! A! Bảo Châu, Bảo Châu của tao ? Bảo Châu của tao ?”
Nụ của vẫn đổi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-la-anh-trang-sang/07.html.]
“Bà yên tâm, sẽ để Phó Tư Niên tiếp tục thực hiện lời hứa của .”
Thẩm Y Nhu lao về phía nhưng ngăn , móng tay bà gần như cào nát tay nhân viên hành pháp.
Bà :
“Mày sẽ c.h.ế.t t.ử tế , mày và con tiện nhân đó của mày đều giống ! Cả lũ chúng mày đều sẽ c.h.ế.t t.ử tế!”
Bà đưa .
Tạ Trác nắm lấy tay , vòng qua một cái cây.
: ?
Anh: “Phì phì phì, chạm gỗ lấy hên nào.”
: ...
hề coi trọng lời nguyền rủa của Thẩm Y Nhu, nhưng vẻ mặt kiên định của Tạ Trác, vẫn theo lời vỗ cây một cái.
Anh lúc mới vui vẻ trở , lẩm bẩm nhỏ:
“Bà mới là kẻ c.h.ế.t t.ử tế, chị ở bên sống lâu trăm tuổi mới đúng.”
14/
mang tin Thẩm Y Nhu tù đến cho Phó Bảo Châu.
Giờ là Thẩm Bảo Châu .
Nó trông gầy hơn nhiều, thấy , lập tức trào nước mắt.
“Chị ơi, đây đều là của em, cầu xin chị hãy bảo ba đến thăm em ? Không thận nữa là em sẽ c.h.ế.t mất, em c.h.ế.t .”
gọi điện cho Phó Tư Niên ngay mặt nó, đầu dây bên lạnh lùng như một xa lạ.
Đừng là tìm nguồn thận cho nó, Phó Tư Niên thậm chí còn nghi ngờ liệu Thẩm Bảo Châu thực sự là con gái .
Vẻ mặt Thẩm Bảo Châu xám như tro tàn.
an ủi:
“Mặc dù ba cô thèm quan tâm đến cô, cô kết án tù chung , nhưng cô vẫn còn mà. Yên tâm , sẽ để cô c.h.ế.t .”
Thẩm Bảo Châu lộ vài phần hy vọng.
tiếp:
“ sẽ để Phó Tư Niên thực hiện lời hứa của ông , dùng cách để giữ lấy mạng sống cho cô. Chiều nay sắp xếp chạy thận cho cô , thêm vài nữa, cô thể sống thêm một thời gian .”
Thẩm Bảo Châu mặt trắng bệch, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Nó vén chăn định quỳ xuống lạy , lóc t.h.ả.m thiết cầu xin cho nó một quả thận để cứu mạng.
vung tay ấn nó trở giường:
“Mẹ cô g.i.ế.c , mà còn cho cô một quả thận, trông giống đứa ngốc lắm ?”
Thẩm Bảo Châu cuối cùng cũng sụp đổ hét lớn:
“Đâu g.i.ế.c chị , chị mà báo thù ! Liên quan gì đến chứ! chỉ sống tiếp thôi mà!”
thèm đếm xỉa đến nó nữa, chào hỏi qua với viện dưỡng lão , cứ dùng t.h.u.ố.c thì dùng thuốc, chạy thận thì chạy thận, cần nhọc lòng tìm nguồn thận cho nó nữa.
Viện trưởng lúc đầu còn cảm thông cho Thẩm Bảo Châu, thấy nó bên cạnh chẳng còn lấy một .
khi thấy tiền, ông liền hiểu ý ngay lập tức với , rằng ông đều hiểu cả.
Sau khi rời khỏi viện dưỡng lão, mặt trời, chỉ thấy chán ghét.
“Đây chính là nhân tính.”
với Tạ Trác:
“Dù là tình tình yêu, sự ích kỷ của nhân tính đều chẳng đáng một xu.”
Tạ Trác cụp mắt, nắm lấy tay đặt lên n.g.ự.c :
“Vẫn may.”
“ là của chị, cũng yêu của chị.”
“ chỉ là một chú ch.ó nhỏ chị nhặt về nhà thôi.”
“Chó nhỏ nhân tính, nhưng ch.ó nhỏ thế nào là trung thành.”
từ lâu Tạ Trác là hạng đáng thương gì.
Có một thời gian, sống bằng nghề đ.á.n.h đ.ấ.m ở thế giới ngầm tại nước ngoài.
Nghe còn từng vệ sĩ cho một nhân vật tầm cỡ.