Vừa dứt lời ông bố cốc đầu một cái: "Ăn uống t.ử tế, đừng trò."
Mặt Hạ Diễm cứng đờ, nặng nề "" một tiếng, biên độ nhai nhỏ .
Ăn uống no nê, họ chuẩn rút lui. Chỉ là lúc về ngang qua một quầy bán kẹo đường, những con rồng, ngựa, khỉ... bằng đường cắm bàn lập tức thu hút sự chú ý của Hạ Diễm, khiến bước nổi nữa.
Thấy thích thật sự, hơn nữa thời gian còn sớm, Tô Đình bàn với Hạ Đông Xuyên một chút đưa xếp hàng.
Xếp hàng hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Hạ Diễm. Nhìn những con vật sống động như thật bàn, vung tay một cái chọn lấy tất cả.
Ông cụ bán kẹo đường sững sờ, hỏi: "Cái để lâu , nhất là ăn hết trong ngày, các cháu chắc chắn lấy hết ?"
Không đợi Hạ Diễm trả lời, Hạ Đông Xuyên liền : "Chỉ chọn một loại."
Thực Hạ Diễm chuẩn tâm lý từ sớm, chỉ là trẻ con mà, luôn thích thử thách giới hạn của lớn, nên thở dài nhanh ch.óng đưa lựa chọn: "Vậy cháu lấy con rồng."
"Con còn gì nữa ?" Tô Đình hỏi.
Hạ Diễm ngơ ngác ngẩng đầu: "Dạ?"
"Mẹ cũng mua một cái, con thể chọn thêm một hình nữa." Tô Đình xong sang Hạ Đông Xuyên, "Anh ?"
Hạ Đông Xuyên lắc đầu: " cần."
Tuy bố cần, nhưng chọn thêm một hình nữa Hạ Diễm vui lắm , lớn tiếng : "Vậy cháu con hổ to!"
"Được ! Một con rồng, một con hổ." Ông cụ múc một muỗng đường nấu chảy từ trong nồi , bắt đầu vẽ tấm bảng.
Ông vẽ kẹo đường mấy chục năm nay, động vật là thứ vẽ nhất, động tác nhanh thoăn thoắt, vài phút vẽ xong con rồng, cầm lên đưa cho Hạ Diễm.
Hạ Diễm nhận lấy que kẹo, giơ cao con rồng đường đang uốn lượn như cưỡi mây, tay múa may, miệng reo lên: "Bay nè bay nè!"
Cậu chơi vui vẻ, các phụ dắt con qua xung quanh đau đầu. Trẻ con luôn hứng thú với mấy thứ lạ mắt , nhao nhao lóc đòi mua kẹo đường.
Còn tìm Tô Đình hỏi giá.
Tô Đình xong ông chủ một cái, thắc mắc ông chủ ở ngay mặt hỏi cô, nhưng cũng báo giá cho .
Các phụ vây xem giá xong, quyết định mua cho con một cái, cũng thấy đắt quá, lôi đứa con đang lóc chỗ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-yeu-kieu-va-ong-chong-lanh-lung-thap-nien-70/chuong-62.html.]
Trong lúc ồn ào, con hổ cũng xong.
Tô Đình nhận que kẹo từ tay ông cụ, cầm thẳng đến chỗ Hạ Diễm, miệng còn cố ý phát tiếng hổ gầm.
Hạ Diễm lập tức hưng phấn, giơ rồng bay về phía con hổ của Tô Đình, đến mặt mới hỏi: "Rồng kêu thế nào ạ?"
Câu chạm đúng điểm mù kiến thức của Tô Đình. Cô chỉ rồng ngâm, nhưng cụ thể ngâm thế nào thì chịu, chắc chắn lắm : "Con tự do phát huy ?"
Hạ Diễm xong, giơ con rồng trong tay gầm lao tới.
Tô Đình gầm , đồng thời dùng đầu hổ chạm đuôi rồng : "Đuôi rồng của con ăn , bây giờ con cho c.ắ.n một miếng đuôi rồng."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Còn chơi thế ạ?" Hạ Diễm tròn mắt.
"Đương nhiên, nếu ai thắng ai thua?" Tô Đình vẻ mặt bình tĩnh lừa trẻ con, "Đầu hổ của chạm bộ phận đầu rồng của con, con cho c.ắ.n một miếng kẹo đường của con. Đầu rồng của con chạm bộ phận đầu hổ của , cũng cho con c.ắ.n một miếng. Cuối cùng kẹo đường của ai còn thừa nhiều thì đó thắng."
Hạ Diễm trầm tư một lát, quyết định chấp nhận đề nghị của Tô Đình, đưa đuôi rồng đến bên miệng cô : "Chỉ c.ắ.n một miếng nhỏ thôi nhé."
Tô Đình đồng ý c.ắ.n một miếng to đuôi rồng.
"Mẹ dối!" Hạ Diễm hét lên, "Đã bảo c.ắ.n miếng nhỏ thôi mà!"
"Đây là miếng nhỏ của mà, ai bảo mồm to chứ." Tô Đình mặt đổi sắc , "Con vui thì đ.á.n.h với một trận nữa là ."
Hạ Diễm giơ kẹo đường lên: "Xông lên!"
Thế là suốt dọc đường đến bến xe buýt, hai con lúc thì xông , lúc thì dừng con c.ắ.n rồng một miếng, c.ắ.n hổ con một miếng to.
Cứ... ấu trĩ.
Đến mức Hạ Đông Xuyên nảy sinh ảo giác hôm nay cùng vợ đưa con chơi, mà là bố dắt theo con trai và con gái chơi.
Chắc chắn là ảo giác.
Lúc về mặt biển nổi gió, sóng gió nổi lên, tàu còn êm như buổi sáng. Hạ Diễm lắc lư đến ch.óng mặt, ỉu xìu trong lòng Hạ Đông Xuyên.