Đạo lý thì Hạ Diễm hiểu, chỉ là thi kém như , cô giáo còn đến nhà, cứ cảm giác sắp ăn đòn.
Tuy lớn thế ai đ.á.n.h , nhưng bạn nhất ở đảo Bình Xuyên thường xuyên đ.á.n.h, đau lắm. Bố cao to như thế, đ.á.n.h chắc chắn cũng đau.
Hạ Diễm còn nhỏ, dám từ chối yêu cầu thăm nhà của cô giáo, đành ủ rũ cụp đuôi : "Thưa cô em ạ."
Đoạn Hiểu Anh rõ suy nghĩ của Hạ Diễm, thấy thì gật đầu hài lòng: "Ừ, còn sớm nữa, em cũng mau về ." Nói thu dọn giáo án, cùng Hạ Diễm ngoài.
Khi Hạ Diễm về đến nhà, Tô Đình đang sơ chế nguyên liệu nấu ăn trong bếp. Nghe thấy tiếng động, cô đầu vọng : "Tan học con?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hỏi xong đợi một lúc thấy tiếng trả lời, cô buông việc đang dở ngoài.
Phòng khách ai, nhưng trong phòng ngủ phụ tiếng thở dài như như . Tô Đình đến cửa phòng ngủ phụ , quả nhiên thấy Hạ Diễm ở trong đó, đang bên mép giường thở dài thườn thượt.
Tô Đình trong lòng buồn , nhưng vì sĩ diện của thằng nhóc con nên biểu lộ mặt, chỉ quan tâm hỏi: "Có kết quả thi ? Thi hả?"
Hạ Diễm với vẻ mặt đáng thương cô: "Mẹ ơi, con sắp ăn đòn ."
Tô Đình ngạc nhiên, xuống bên cạnh hỏi dồn: "Bị đ.á.n.h? Ai đ.á.n.h? Tại đ.á.n.h?"
"Bị bố đ.á.n.h... Con, con..." Hạ Diễm chán nản dậy, đến bàn học mở cặp sách, lôi bài thi đưa cho Tô Đình, nốt nửa câu , "Con thi ."
"Thi thì thi ..." Tô Đình mở bài thi , cúi đầu .
Vừa , Tô Đình liền sững .
59 điểm (thang điểm 100).
Nhìn sang bài Văn, 42 điểm.
Thấy cô im lặng gì, Hạ Diễm càng cúi thấp đầu, đang định mở miệng sám hối thì Tô Đình : "Lần con thi đấy chứ!"
Hả?!!
Hạ Diễm ngẩng phắt đầu Tô Đình, thấy cô tươi rói, nhịn ướm hỏi: "Mẹ ... chúng con thi thang điểm 100 một môn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-yeu-kieu-va-ong-chong-lanh-lung-thap-nien-70/chuong-47.html.]
Tô Đình: "... Con tưởng ngốc ?"
Hạ Diễm hỏi: "Thế con thi trượt ?"
"Biết chứ."
Hạ Diễm cúi đầu, nhịn lầm bầm: "Biết mà còn bảo con thi ?"
Tô Đình phát hiện hôm nay Hạ Diễm đúng là ăn đòn, hít sâu một : "Nếu con phê bình con thì cũng thôi. Con xem con bài kiểu gì, bài thi 100 điểm mà 60 điểm cũng ! Giờ mới lớp 1, lên cấp 2, cấp 3 con tính ? Con tự xem, lớp hơn 50 bạn, con thứ mấy?"
Hạ Diễm chỉ lầm bầm vài câu ngoài miệng, thấy cô vẻ giận thật thì trong lòng hoảng hốt, cúi đầu đáng thương : "Đứng thứ ba đếm ngược."
"Đếm ngược thứ... đếm ngược bao nhiêu?"
"Thứ ba đếm ngược ạ." Hạ Diễm nhắc .
Tô Đình lộ vẻ ngạc nhiên: "Lớp con còn bạn thi kém hơn con á?"
"Mẹ ý gì thế ạ?" Hạ Diễm cảm thấy sỉ nhục.
"Khụ khụ, là thế , đây ở thủ đô con học lớp mầm non đúng ? Đến đảo thì nhảy cóc lên lớp 1, học ít hơn các bạn khác hơn một học kỳ, theo kịp là chuyện bình thường, và bố con đều chuẩn tâm lý. Cho nên học kỳ , bất kể con thi bao nhiêu điểm, thứ mấy đếm ngược, bố đều cảm thấy thể chấp nhận , con hiểu ?"
"Con hiểu ạ."
"Còn nữa, con nghĩ xem, con mới học một tháng mà thi hơn hai bạn học hơn nửa năm, điều chứng minh con thông minh ?"
Hạ Diễm chắc chắn lắm hỏi: "Hình như là thế ạ?"
"Chính là thế đấy. Mẹ thấy thi con chịu thiệt thòi về thời gian thôi, nếu con cũng học lớp 1 từ năm ngoái, chắc chắn con nhất khối."
Tuy khen phổng mũi nhưng Hạ Diễm vẫn tự : "Cũng chắc ạ." Bạn nhất 100 điểm cả hai môn cơ mà!
sự tự tin của Tô Đình đối với đang bùng nổ: "Mẹ tin con! Bài thi con cần để tâm quá . Bố con bảo học kỳ chỉ để con thích nghi với môi trường trường học thôi, nếu thành tích theo kịp, học kỳ cho con học lớp 1. Đến lúc đó con học nhiều hơn các bạn mấy tháng, chắc chắn sẽ nhất."