Tô Đình tin rằng, chỉ cần cô điên cuồng mê Hạ Đông Xuyên giống nguyên chủ, khóa c.h.ặ.t trái tim và đối xử với Hạ Diễm, thì kiểu gì cũng đến mức lưu lạc kết cục bi t.h.ả.m .
Điều khiến cô chán đời là "trâu ngựa" văn phòng bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới ngóc đầu lên , mua nhà sửa sang xong xuôi, dọn ở hai tháng thì ngủ một giấc về thời giải phóng.
Không, còn tệ hơn cả về thời giải phóng.
Ít nhất giải phóng cô còn sống trong thời đại 5G, ăn mặc ngủ nghỉ đều tiện nghi. Cô công việc, năng lực, thể mua nhà sớm hưởng thụ, chứ như bây giờ, thế nào cũng thấy tiền đồ tối tăm.
Haizz.
Tô Đình đang thở dài thì tiếng gõ cửa vang lên, cô nghiêng đầu, ỉu xìu hỏi: "Sao thế?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Ăn cơm."
Tô Đình nghiêng đầu đồng hồ báo thức tủ đầu giường, 12 giờ 21 phút, đúng là đến giờ cơm trưa.
Thực cô ăn lắm, chỉ là khi cô sờ bụng định mở miệng từ chối thì trong phòng vang lên tiếng "ọc ọc" đột ngột.
Tô Đình thở dài thườn thượt, xoay bò dậy đáp: "Tới đây."
Xỏ dép lê, cô lê bước cửa phòng, cúi đầu thấy cục bột nhỏ ở cửa.
Cục bột nhỏ chính là Hạ Diễm. Tháng Hai bé mới tròn 6 tuổi, nhưng vóc dáng cao hơn hẳn những đứa trẻ 6 tuổi trong ấn tượng của cô, tay dài chân dài, lớn lên chắc chắn thấp.
Nhìn bé cũng gầy, khuôn mặt tròn trịa, làn da trắng, là nuôi dưỡng .
Đây đương nhiên công lao của Hạ Đông Xuyên. Trước khi nguyên chủ và Hạ Đông Xuyên kết hôn, cục bột nhỏ vẫn luôn sống cùng ông bà nội ở thủ đô. Mẹ Hạ thương cháu còn nhỏ mất nên ngày thường cưng chiều hết mực, gì ngon bổ đều ưu tiên cho cháu , mới nuôi bé như thế .
Tuy nhiên tính cách Hạ Diễm hề kiêu căng. Tô Đình xuyên đến hai ngày nay, vì chấp nhận hiện thực nên gì cũng thấy chán, ăn no uống đủ chỉ giường, mơ một giấc mộng xuyên trở về.
Nói thật hổ, hai ngày nay, ba bữa cơm của họ đều do Hạ Diễm nhà ăn quân đội mua về.
Không thể tiếp tục sa đọa thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-yeu-kieu-va-ong-chong-lanh-lung-thap-nien-70/chuong-3.html.]
Tô Đình xốc tinh thần, theo Hạ Diễm bàn ăn.
Nơi đóng quân của Hạ Đông Xuyên gọi là đảo Bình Xuyên. Đã là đảo nhỏ thì hải sản chắc chắn thiếu, nguồn cung cấp cũng rộng rãi. Đa các loại cá đều cần phiếu, cho nên món mặn cung cấp nhiều nhất ở nhà ăn khu gia đình chính là hải sản.
Trưa hai ngày ăn hàu chiên trứng, hôm qua là tôm kho tàu, hôm nay là cá bơn hấp.
Màu sắc món ăn , tay nghề đầu bếp , chỉ cơm là khó nuốt. Trước khi xuyên qua, Tô Đình ít truyện niên đại, trong đó đều gạo trắng bột mì là đồ , bột ngô cao lương là lương thực phụ, chỉ miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Vì khi đảo Bình Xuyên ở vùng Mân (Phúc Kiến), lương thực cung cấp chủ yếu là gạo tẻ, Tô Đình thầm cảm thấy may mắn, cô là tín đồ của cơm tẻ mà.
nhanh, sự may mắn biến thành tuyệt vọng.
Gạo tẻ ở nhà ăn... nó ăn rát cả họng!
Muốn xuyên về quá mất.
Cứ ườn đó thì chắc chắn xuyên về .
Nằm trong phòng hai ngày, Tô Đình nhận rõ hiện thực .
Cô cũng thể vì xuyên về mà những chuyện quá kích động, ví dụ như tuyệt thực, treo cổ tự sát. Thứ nhất là sợ đau, thứ hai là cô còn sống đủ.
Ai tự sát xong là xuyên về là c.h.ế.t thẳng cẳng luôn.
C.h.ế.t t.ử tế bằng sống lay lắt, cho dù là sống ở thập niên 70, kể cả khi kết cục của xác lắm.
Điều kiện thập niên 70 tuy gian khổ, nhưng cô xuyên gả cũng tệ. Hạ Đông Xuyên là tiểu đoàn trưởng, tiền lương cộng phụ cấp mỗi tháng hơn 100 đồng. Ở thời đại , thuộc nhóm thu nhập cao.
Từ nguyên tác thể thấy, tuy Hạ Đông Xuyên thích nguyên chủ, nhưng khi còn sống cũng bạc đãi cô về mặt sinh hoạt, tiền tiêu vặt cho sung túc.
Hơn nữa nơi Hạ Đông Xuyên đóng quân là hải đảo phía Nam, cái khác dám chứ hải sản thì thiếu. Cơm tuy thô nhưng ăn , dù nguyên chủ ăn bao nhiêu năm nay vẫn , từ từ sẽ quen thôi.