“Chắc là tâm trạng .” Tô Đình nhẹ giọng .
“Tâm trạng ?” Hạ Đông Xuyên liếc mắt, “Nó ?”
Tô Đình lắc đầu: “Em cũng , hỏi nó chịu .” Nghĩ nghĩ bổ sung, “Em cảm thấy liên quan đến chuyện ở trường, hôm nay nó về sớm lắm.”
“Không cần tập luyện ?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“ ,” Tô Đình suy đoán, “Chắc là liên quan đến chuyện biểu diễn tiết mục, nhưng mà giống lắm, buổi trưa nó còn bảo cô giáo khen, cô giáo dạy nhạc còn định cho nó lĩnh xướng mà.”
Hạ Đông Xuyên : “Vậy chắc chắn là buổi chiều xảy chuyện gì đó.”
“Buổi chiều thể xảy chuyện gì chứ?”
“Cô giáo dạy nhạc đổi ý? Hoặc là chuyện khác,” Hạ Đông Xuyên vớt thịt ba chỉ chần xong , đổ nước trong chảo , nóng chảo cho dầu , thắng đường phèn tạo màu, đổ thịt ba chỉ đảo đều , “Lát nữa hỏi nó xem .”
“Vâng.”
……
Tuy rằng Hạ Diễm tâm trạng , nhưng ăn uống cũng kém chút nào, chỉ riêng thịt kho tàu ăn bốn miếng, tạo thành sự đối lập rõ rệt so với lúc ăn thịt kho tàu Tô Đình .
Tô Đình: “……”
Ăn uống no nê, Tô Đình rửa bát, Hạ Đông Xuyên gọi Hạ Diễm ngoài chuyện.
Hạ Diễm đang định bài tập chờ ba xong việc dạy kèm cho thì sửng sốt, chỉ xác định hỏi: “Ba gọi con ạ?”
“Trừ con , nhà còn ai tên là Hạ Diễm nữa?” Hạ Đông Xuyên hỏi ngược .
Tất nhiên là . Hạ Diễm đặt sách giáo khoa và vở bài tập xuống, khỏi phòng ngủ phụ, ngang qua bếp trong một cái, hỏi: “Chúng đợi ạ?”
Hạ Đông Xuyên : “Chúng , lát nữa .”
Hạ Diễm "" hai tiếng, đến chỗ để xe trượt dựa tường: “Vậy con thể mang theo Tiểu Hoàng ạ?” Bởi vì xe trượt màu gỗ mộc, cho nên đặt tên cho nó là Tiểu Hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-yeu-kieu-va-ong-chong-lanh-lung-thap-nien-70/chuong-148.html.]
“Con sợ bánh xe dính cát thì cứ mang theo.”
Hạ Diễm đương nhiên sợ, lặng lẽ thu tay về : “Thôi ạ.”
Ra khỏi sân, bên ngoài là một bãi cỏ hẹp dài. Hạ Diễm theo lưng ba, cúi xuống nhổ một cọng cỏ, tuốt lá cỏ ngoài, mãi đến khi ba đột nhiên đầu bắt quả tang mới dừng , vội vàng giấu tay lưng.
Hạ Đông Xuyên mắng , chỉ hỏi: “Nghe con , hôm nay con về sớm, cần tập luyện ?”
Hạ Diễm lời , vẻ mặt liền trở nên bất an: “Con…… con……”
“Con ?”
Hạ Diễm cúi đầu : “Về con cần tập luyện nữa ạ.”
“Tại ?”
“Bởi vì, bởi vì……” Hạ Diễm l.i.ế.m l.i.ế.m môi , “Cô giáo tìm khác thế con , con cần lên sân khấu biểu diễn tiết mục nữa, cô giáo bảo…… về con cần theo tập luyện nữa.”
Suy đoán xác minh, mày Hạ Đông Xuyên nhíu : “Buổi trưa con bảo cô giáo khen con, còn định cho con lĩnh xướng , đột nhiên tìm khác thế?”
Hạ Diễm để ba nghĩ khoác, vội vàng giải thích: “Không , khen con là cô Vương dạy nhạc, còn bảo khác thế con là cô Đoạn ạ.”
Tuy rằng Hạ Diễm chỉ giải thích đơn giản tình hình, đầu đuôi sự việc rõ, nhưng Hạ Đông Xuyên dù cũng là một Doanh trưởng, trướng quản lý cả ngàn , nhanh ch.óng phát hiện vấn đề từ lời của .
Cô Vương dạy nhạc, quản lý việc tập luyện, là chuyên môn.
Cô Đoạn chủ nhiệm lớp, quản lý nhân sự, là quyết định.
Tuy rằng phân công, nhưng thể nào phân chia quá rạch ròi. Trường tiểu học quân khu chỉ lớn như , chỉ một giáo viên âm nhạc, lớp tiết mục hơn chục lớp, cô thể nào chỉ lo cho lớp 1-2, nhiều lắm mỗi ngày bớt chút thời gian qua xem bọn trẻ tập luyện thế nào, còn việc giám sát tiến độ vẫn do chủ nhiệm lớp đảm nhận.
Nếu giáo viên âm nhạc cảm thấy Hạ Diễm tiến bộ lớn, hát , thì Đoạn Hiểu Anh thể nào chút cảm giác gì. Cho dù cô mù tịt về âm nhạc, hai giáo viên cũng sẽ sự trao đổi. Mười mấy , ai hát , ai hát dở, giáo viên âm nhạc chắc chắn sẽ cho chủ nhiệm lớp .
Huống chi giáo viên âm nhạc đều định để Hạ Diễm lĩnh xướng, Đoạn Hiểu Anh thể việc ?