Hạ Đông Xuyên thực thức thời, nghiêm túc tự hỏi, một lát hỏi: “Anh cái gì cũng ?”
“Chỉ cần em thể mua .” Tô Đình , nếu cửa hàng bách hóa thì cô cũng bó tay.
“Yên tâm, em khẳng định .” Hạ Đông Xuyên tính kỹ càng, đưa ý kiến của , “Thời gian tặng quà cũng đừng chờ đến chủ nhật, đêm nay em thấy thế nào?”
“Bên ngoài trời tối , em thể tặng quà gì?”
“Trời tối mới dễ tặng, đương nhiên, nếu em tặng ban ngày thì cũng .”
Nếu ngữ khí của Hạ Đông Xuyên đắn, Tô Đình lúc chuẩn hiểu sai ... Ờm, kỳ thật hiện tại cô cũng nghĩ trong sáng cho lắm, bởi chút do dự. Vừa quà gì, cảm thấy trong bụng khẳng định là mấy ý đồ đen tối.
Mãi thấy cô chuyện, Hạ Đông Xuyên thấp giọng “Hửm?” một tiếng.
Tô Đình l.i.ế.m l.i.ế.m môi: “Anh xem quà gì.”
“Em đồng ý tặng quà thời hạn ?”
“Anh , em suy xét .”
“Ngô.”
Thấy do dự, Tô Đình xoay xuống: “Không thì thôi, đến lúc đó em tùy tiện tặng một món quà .”
“Thế thì .” Tay Hạ Đông Xuyên dán lên giường, từ tiến lên , ôm cô lòng, cúi đầu thì thầm tai cô một câu.
Mặt Tô Đình thoáng chốc đỏ bừng, dỗi : “Anh mơ !”
Hạ Đông Xuyên dựa đầu giường, từng chút một hôn lên cô gái đang trong n.g.ự.c , thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, cảnh tượng trong tưởng tượng của quả thực .”
Tô Đình cảm thấy, đàn ông ngày thường nghiêm túc mà giở trò vô lên thì bình thường thật chống đỡ nổi.
Tỷ như cô, đối mặt với sự trần trụi của Hạ Đông Xuyên, đầu óc chút chập mạch, chỉ thể dán n.g.ự.c , né tránh nụ hôn : “Em vẫn là tự chọn quà cho thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-yeu-kieu-va-ong-chong-lanh-lung-thap-nien-70/chuong-124.html.]
“Vậy bất ngờ.” Hạ Đông Xuyên thuận thế leo lên, “Cần thiết là bất ngờ hài lòng, nếu vẫn món quà .”
Tô Đình nhắm mắt , giả vờ ngủ hé răng.
Tay Hạ Đông Xuyên từng chút trượt xuống, mắt thấy sắp thất thủ, Tô Đình chỉ thể giữ c.h.ặ.t cạp quần trốn sang bên cạnh: “Anh đủ đấy.”
Hạ Đông Xuyên thuận thế đè lên cô, tay trái lót vai cô chống đỡ thể, tay giấu chăn cởi từng cúc áo sơ mi của cô : “Không đủ, em đồng ý với , đồng ý coi như em , nhận quà thời hạn .”
Trốn cũng thoát, sức lực cũng , mắt thấy cúc áo sắp cởi hết, Tô Đình chỉ thể thỏa hiệp: “Được , em đồng ý với là chứ gì.”
Hạ Đông Xuyên trả lời “Được” đồng thời tay nhanh nhẹn cởi nốt chiếc cúc cuối cùng áo sơ mi của cô, và đặt nụ hôn xuống n.g.ự.c cô.
Tô Đình rên lên một tiếng, đẩy vai : “Em đều đồng ý , đừng chơi ……”
Hạ Đông Xuyên thấp giọng : “Ừ, đêm nay cần em chủ động.”
Không cần chủ động, cho nên tính là quà tặng, tương đương với tính là chơi .
Khi Tô Đình trong cơn mưa rền gió dữ chải vuốt rõ ràng cái logic , cô cảm thấy sâu sắc rằng khi cải cách mở cửa, nếu Hạ Đông Xuyên buôn bán thì quá đáng tiếc, tư chất của , thỏa thỏa là tỷ phú tương lai a!
Ngay lúc Tô Đình đang vắt óc suy nghĩ nên tặng Hạ Đông Xuyên món quà gì, Hạ Diễm mang về một tin .
Trường tiểu học quân khu chuẩn tổ chức một buổi liên hoan văn nghệ ngày Quốc tế Thiếu nhi, mời phụ cùng lãnh đạo đơn vị tới khán giả, biểu diễn là các em học sinh, mỗi lớp hai tiết mục.
Lớp 1-2 của Hạ Diễm chốt hai tiết mục là múa đơn và hợp xướng.
Người múa đơn là một nữ sinh tên Phùng Lệ, cô bé khi tùy quân từng ở đoàn văn công thành phố, khi tùy quân tuy công việc cũ nữa nhưng bản lĩnh múa vẫn còn. Phùng Lệ 4 tuổi theo học múa, đến nay ba năm. Tuy thời buổi chỗ để thi cấp chứng chỉ, nhưng kỹ năng của cô bé tồi, thành độc lập một bài múa độ khó cao đối với cô bé là chuyện khó.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
So với múa, yêu cầu tuyển cho hợp xướng thấp hơn ít, chủ yếu xem hai điểm: một là ngoại hình , hai là dám mở miệng hát.