Chờ đến khi như nguyện gả cho Hàn Bân, trở thành kế của ba đứa trẻ, Đoạn Hiểu Anh mới kế khó đến mức nào.
Cô lung lạc chồng, lấy lòng bọn trẻ, bên ngoài sự nghiệp riêng, bên trong lo liệu việc nhà ngăn nắp. Kết hôn mới hai năm, đuôi mắt cô xuất hiện vài nếp nhăn.
Năm nay cô mới 24 tuổi thôi mà!
cô cách nào khác, chọn con đường , dù khổ dù khó cô cũng tiếp.
Hơn nữa đời dù khổ dù khó, cô cũng còn ngày hết khổ, giống kiếp , thì tưởng gả chồng , nhưng đến thời đại cải cách mở cửa, cuộc đời cô bắt đầu xuống dốc, đến cuối cùng chỉ thể ăn xin qua ngày.
Đời , cô tuyệt đối vết xe đổ đó.
Cô c.ắ.n răng kiên trì, nghĩ đến kết quả vẫn xảy chuyện.
Giờ khắc , trong lòng Đoạn Hiểu Anh chút oán trách Hàn Bác Văn. Ngày thường nó tùy hứng bậy thì thôi , thế mà còn bỏ nhà bụi. Sau vụ việc hôm nay, mặc kệ nó , thanh danh của cô chắc chắn sẽ tổn hại.
Không cần cố tình suy nghĩ, cô cũng những đó sẽ gì lưng .
Trần Lâm rõ suy nghĩ của Đoạn Hiểu Anh, cho rằng cô lo lắng là nếu Hàn Bác Văn chỉ vì ham chơi mới về, các cô từng nhà tìm sẽ phiền , thậm chí khiến khác lo lắng theo.
Trần Lâm thở dài : “Ngộ nhỡ Bác Văn đang chơi ở nhà bạn thì ? Chúng tìm, còn khi nào nó mới chịu về. Hiểu Anh thật, tìm nó, cô cần thiết bảo lão Hàn tẩn cho nó một trận, đứa nhỏ quá là bướng bỉnh!”
Đoạn Hiểu Anh khổ, cô nào dám xúi Hàn Bân đ.á.n.h Hàn Bác Văn chứ!
Trong lòng cũng thông suốt, hôm nay cô dù cũng hỏi, nếu cô ở nhà, sự việc truyền ngoài những đó chắc chắn còn đặt điều cô quan tâm sống c.h.ế.t của Hàn Bác Văn.
Nghĩ đến đây, Đoạn Hiểu Anh : “Chúng chia hỏi , nhanh lên chút.”
Cuộc tìm kiếm kéo dài đến tận khi trời tối hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-yeu-kieu-va-ong-chong-lanh-lung-thap-nien-70/chuong-118.html.]
Cả khu nhà suýt nữa thì gà bay ch.ó sủa, Đoạn Hiểu Anh cũng chạy đến mồ hôi đầy đầu, kéo lê bước chân mệt mỏi định ngoài khu nhà tìm thêm, kết quả đến cổng lớn, liền thấy Hàn Bân dẫn theo Hàn Bác Văn trở về.
Đoạn Hiểu Anh suýt chút nữa mừng phát , bước nhanh tới hỏi: “Con chạy thế?”
mà Hàn Bác Văn thấy cô chỉ hừ nhẹ một tiếng, cắm đầu chạy vụt qua cô , cô đầy đầu mờ mịt hỏi: “Xảy chuyện gì ?”
Hàn Bân trầm mặt : “Đừng để ý đến nó, đều là do chiều hư cả.”
Đoạn Hiểu Anh mím c.h.ặ.t môi, gật đầu.
Hai về đến nhà, thấy Hàn Bác Văn bàn cơm, hỏi hai đứa nhỏ mới nó nhà liền tự nhốt trong phòng.
Buổi tối vì tìm nó mà cả nhà cơm cũng ăn miếng nào t.ử tế, còn phiền bao nhiêu , trong lòng Hàn Bân vốn thoải mái, Hàn Bác Văn trốn trong phòng, lửa giận trong nháy mắt bùng phát, bước nhanh đến cửa phòng ngủ phụ, nhấc chân dùng sức đá văng cửa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cửa phòng ngủ phụ vốn dĩ chỉ dùng chốt gỗ nhỏ, đóng đủ chắc chắn, thu liễm lực đạo, trực tiếp đá bung cửa .
Hàn Bác Văn đang giường sợ tới mức xoay dậy, miệng lớn tiếng hét: “Ông gì đấy? Đây là phòng của !”
“Không lão t.ử, mày cái rắm phòng !” Hàn Bân túm lấy áo xách Hàn Bác Văn từ giường lên, “Mày giỏi lắm, tan học về nhà, giờ còn dám phát cáu đúng ?”
“ cứ về nhà đấy thì ! Đây sớm nhà ! Mẹ c.h.ế.t từ lâu !”
Nghe Hàn Bác Văn hét hai câu đầu, Hàn Bân còn giận sôi m.á.u, xách thằng con lên như định ném văng ngoài, nhưng đến câu cuối cùng, sức lực tay lỏng xuống.
Hàn Bác Văn nhân cơ hội thoát khỏi tay , trốn góc giường tiếp tục gào lên: “Ông trách tan học về nhà, ông hỏi xem vợ ông cái gì?”
Đoạn Hiểu Anh liền biến sắc, vọt phòng ngủ phụ, dám nổi giận, lành : “Bác Văn, dì con hiểu lầm gì với dì, nhưng mấy năm nay, đối với ba em con dì tự hỏi từng chuyện gì , con như dì liền……”