Trải qua mấy năm chung sống, thái độ của nó tuy mềm mỏng hơn nhiều, thấy cô còn xù lông nhím như ban đầu, nhưng trong lòng vẫn một cách, điểm xưng hô là thấy rõ.
Thằng hai, thằng ba sớm đổi giọng gọi cô là , chỉ nó, đến giờ vẫn gọi là dì.
Bởi vì cách , Hàn Bác Văn dễ châm ngòi hơn các em, trong lòng khó chịu liền về nhà, chạy bãi đá ngầm ngoài khu nhà thẫn thờ.
Mãi cho đến bữa tối thấy , Hàn Bân hỏi tới, Đoạn Hiểu Anh mới nhớ từ lúc tan học thấy bóng dáng Hàn Bác Văn. Trước đó cô mải nấu cơm nên để ý lắm, rốt cuộc ngày thường Hàn Bác Văn cũng về nhà cái là chạy tót chơi.
Chỉ là thông thường đến giờ cơm nó sẽ về, hôm nay hai đứa nhỏ đều lên bàn ăn, chỉ thiếu mỗi nó.
Đoạn Hiểu Anh nhận sự bất thường, thần sắc bất an hỏi: “Bác Văn thể nhỉ?”
Hàn Bân dù cũng là cán bộ cấp doanh, gặp chuyện bình tĩnh hơn cô , dậy : “Chắc là chạy xa , em cùng bọn nhỏ cứ ăn tiếp , tìm.” Nói xong liền vội vàng cửa.
Anh nhẹ nhàng, nhưng Đoạn Hiểu Anh nào còn nuốt trôi. Nếu Hàn Bác Văn thật sự mất tích, cô cũng dám tưởng tượng hậu quả, bèn bảo hai đứa nhỏ tiếp tục ăn, còn cũng theo ngoài.
Nhà họ Chu đang dọn cơm sân ăn, thấy hai vợ chồng nhà họ Hàn dáng vẻ vội vã ngoài, vội vàng dậy hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đoạn Hiểu Anh khi tùy quân quan hệ nhất với Trần Lâm, cô hỏi lập tức đỏ hoe mắt: “Bác Văn thấy cả.”
Chồng của Trần Lâm là Chu Gia Bình hỏi: “Sao thấy? Không thấy từ lúc nào?”
“Em , về đến nhà là em bắt đầu nấu cơm, vẫn luôn ở trong bếp, để ý xem nó về .” Đoạn Hiểu Anh nén nước mắt , “Từ lúc tan học em thấy nó .”
Trần Lâm an ủi: “Cô đừng lo lắng quá, Bác Văn thể là mải chơi cùng bạn bè quên giờ giấc thôi, nó lớn thế , chừng lát nữa thấy trời tối sẽ tự đường về.”
“Em chỉ sợ nó xảy chuyện gì.” Đoạn Hiểu Anh .
“Trên đảo ngoài, thể xảy chuyện gì chứ?” Trần Lâm nghĩ nghĩ , “Thế , để lão Chu giúp tìm, cô đừng lo lắng nữa, ?” Nói ngẩng đầu hiệu cho Chu Gia Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-yeu-kieu-va-ong-chong-lanh-lung-thap-nien-70/chuong-117.html.]
Chu Gia Bình là nhiệt tình, hơn nữa hai nhà chung một cái sân hai năm, Hàn Bác Văn thể là do từ bé đến lớn, cũng lo lắng đứa nhỏ xảy chuyện, thấy ánh mắt vợ liền vội : “ đấy, để tìm, Bác Văn ngày thường thích chơi?”
Đoạn Hiểu Anh liệt kê: “Bãi đất trống ở cổng lớn, bờ cát, rừng cây bên ngoài……”
Nhà họ Hàn hai con trai, một đứa tên Bác Văn, một đứa tên Bác Võ, tính cách trái ngược với tên gọi. Bác Văn tính cách hiếu động, thích chạy nhảy, đảo chỗ nào là nó qua. Bác Võ thì trời sinh tính tình trầm , ít , thành tích học tập , bao giờ cha bận tâm thêm một phần.
Chỗ mà Hàn Bác Văn thích , kể thì quá nhiều.
Chu Gia Bình ghi nhớ những địa điểm Đoạn Hiểu Anh , dặn dò: “Mọi nếu lo lắng, cũng thể đến nhà bạn bè nó hỏi xem, lẽ bạn nó từng gặp nó.”
Trần Lâm cảm thấy chồng lý, chờ liền hỏi: “Vậy chúng chia đến nhà bạn Bác Văn hỏi một câu nhé?”
Đoạn Hiểu Anh lộ vẻ do dự: “Em……”
“Sao thế?”
“Nói chừng đúng như chị , Bác Văn chỉ là mải chơi quên giờ thôi, lát nữa trời tối là về. Chúng cứ gióng trống khua chiêng từng nhà hỏi như , là lắm ?”
Có khả năng Hàn Bác Văn chỉ là chơi đến quên lối về, nhưng nếu thật sự từng nhà hỏi rùm beng lên, khác sẽ đứa nhỏ hiểu chuyện, mà chỉ cô kế .
Nếu do cô , Hàn Bác Văn đến giờ cơm chịu về nhà? Cái gì? Mải chơi quên giờ á? Lời dối trẻ con mà cũng tin ?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đây chính là hiện thực.
Trước khi gả cho Hàn Bân, Đoạn Hiểu Anh chỉ thấy tương lai sẽ thăng quan tiến chức, thấy ba đứa trẻ Hàn Bác Văn, Hàn Bác Võ và Hàn Thiến Thiến đều tiền đồ, thấy cuộc sống tuổi già sung túc của chị họ, mà nay luôn kém hơn cô , 60 tuổi cứ như 40.