Cô mỗi ngày 6 giờ rưỡi rời giường rửa mặt đ.á.n.h răng, bữa sáng cho chồng con, ăn xong dọn dẹp nhà cửa một chút, 7 giờ 50 đúng giờ cửa, đạp xe đạp đến nhà xuất bản 8 giờ hai mươi.
Đến văn phòng, cô thông thường sẽ lập tức tiến trạng thái việc, mà tiên pha một ly , nhà vệ sinh một chuyến. Một khi bắt đầu việc, cô cả buổi sáng sẽ rời khỏi ghế, càng thời gian giải quyết vấn đề cá nhân.
Từ nhà vệ sinh trở về, cô bắt đầu suy nghĩ việc sắp xếp cho kỳ báo mới, bản thảo kỳ nghỉ lễ cũng xác định xong, còn là công việc dàn trang cùng in ấn.
Công việc nhiều lắm, nhưng vụn vặt, yêu cầu tiêu tốn thời gian cũng nhiều, trong lúc đó còn trải qua vài cuộc họp.
Buổi sáng hôm nay Vương Tĩnh Phương chủ biên gọi họp, trở về là 11 giờ, cách giờ tan tầm buổi sáng chỉ còn một tiếng, gì cũng tiện, dứt khoát xuống xem bản thảo gửi đến.
"Báo Tranh Liên Hoàn" là tờ họa báo lượng phát hành lớn nhất trong nước hiện nay, độc giả nhiều, gửi bài tự nhiên ít, bản thảo nhà xuất bản nhận mỗi ngày đều đưa thư đựng trong bao tải, cưỡi xe ba bánh chở tới.
Tuy rằng nhà xuất bản nhiều biên tập viên, nhưng chia thì mỗi ngày bản thảo đưa đến tay mỗi biên tập viên cũng cả trăm phong.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
đám biên tập bọn họ, một ngày hiển nhiên là xem hết cả trăm phong thư kiện, tuy rằng thực tập sinh mới nghề hỗ trợ, khối lượng công việc vẫn thập phần to lớn.
Bởi , bên tay Vương Tĩnh Phương vẫn chất đống cả trăm phong thư, trong đó hai mươi phong là thực tập sinh xem qua cảm thấy tồi, đẩy cho cô để xác định xem thể đăng . Mấy chục phong còn là lúc cô rảnh rỗi thì đưa tới, nhưng xem bao nhiêu thì bận rộn lên quên mất.
Vương Tĩnh Phương bắt đầu xem từ những bài thực tập sinh đề cử, nhưng một giờ trôi qua, cô cũng tìm thấy một phong nào thực sự ý.
Kỳ thật những bản thảo đó tệ, nếu là ở nhà xuất bản hạng hai, đại khái suất sẽ chọn dùng, nhưng ở trong mắt Vương Tĩnh Phương, những bản thảo đó hoặc là vẽ , hoặc là cốt truyện , luôn những khuyết điểm nọ.
Tuy rằng hai bản thảo cũng tạm , khuyết điểm rõ ràng như , nhưng…… cô còn xem xét thêm, vì thế để hai bản thảo sang một bên, còn giao cho thực tập sinh, bảo hỗ trợ gửi trả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-yeu-kieu-va-ong-chong-lanh-lung-thap-nien-70/chuong-103.html.]
Buổi chiều trở nhà xuất bản, là những cuộc họp liên miên, bận rộn xong hơn bốn giờ, Vương Tĩnh Phương tiếp tục xem những bản thảo bóc phong bì .
Xem mấy cái càng t.r.a t.ấ.n hơn, bản thảo thực tập sinh sàng lọc qua dù cốt truyện phối đồ đủ xuất sắc thì ít nhất cũng sẽ quá tệ, còn mấy bản thảo bóc thì khác, mặc kệ là hội họa cốt truyện trình độ đều vàng thau lẫn lộn.
Vương Tĩnh Phương dám giao quyền việc xem bản thảo cho thực tập sinh, bởi vì bọn họ ngẫu nhiên sẽ bỏ sót những câu chuyện , chính cô cũng hưởng thụ lạc thú khai quật "minh châu" trong đống bản thảo chất lượng đồng đều .
mà hôm nay cô đủ may mắn, xem hơn một giờ, cũng phát hiện bản thảo nào cô sáng mắt lên.
Vương Tĩnh Phương cầm lấy ly nước, ngửa đầu uống một ngụm lớn nước , nuốt xuống xong cô cầm lấy xấp bản thảo còn , tính toán giao cho thực tập sinh, bảo đổi một ít bản thảo mới đưa tới hôm nay cho cô .
Cô nhu cầu cấp bách đổi tâm trạng.
Chỉ là khi lên, cô lơ đãng cúi đầu, quét mắt đến địa chỉ một phong bì cùng.
Khu nhà căn cứ hải quân?
Ngay đó cô chú ý tới phong thư dày.
Mỗi kỳ "Báo Tranh Liên Hoàn" đăng câu chuyện độ dài từ hai đến ba trang, thông thường từ hai mươi đến 40 bức tranh, khổ giấy thường là 16k (khổ giấy vẽ tranh), mua một cái phong bì to chút, cần gấp là thể gửi , phong thư sẽ dày hơn thành cái ca tráng men.