Họ ở nhà ba ngày, đến buổi chiều ngày thứ tư thì chuẩn trở về thị trấn.
Lần Nguyên Đản sẽ lên thị trấn ở với họ vài hôm.
Mẹ Đường và thím hai cứ dặn dặn , nếu Ánh Nguyệt tìm công việc , đưa đứa nhỏ về ngay, vì nếu bận rộn thì hai vợ chồng sẽ thời gian trông nom.
"Chờ nó học, hai đứa cũng tiện bề đưa đón." Mẹ Đường xoa đầu Nguyên Đản: "Nhớ lời bà dặn, chạy lung tung, nhất định lời cha , ?"
"Nếu lạ cho quà cho thức ăn, cháu tuyệt đối đừng nhận. Thím hai cho cháu , bọn bắt cóc trẻ con thường dùng cách đó, nhớ ?" Thím hai cũng dặn dò Nguyên Đản nghiêm túc.
"Vâng, cháu ạ."
Nguyên Đản trả lời , sang trả lời .
Bởi vì đưa mấy món đồ đặt và củi lửa đến khu nhà tập thể, cho nên hai mượn chiếc xe bò của đội sản xuất. Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản xe bò, còn Đường Văn Sinh thì đạp chiếc xe đạp một theo .
Nếu tính về tốc độ, đương nhiên là xe bò nhanh hơn một chút, nhưng Đường Văn Sinh vẫn cứ kiên nhẫn bám theo họ.
Nguyên Đản nép lòng Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh đạp xe đạp ở phía . Nhìn một lúc lâu, nó chui đầu n.g.ự.c cô khúc khích, đó ngẩng lên gác cằm lên vai cô bé để tiếp tục quan sát.
"Giờ sợ nữa ?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Không sợ." Nguyên Đản ôm cổ cô, nhỏ giọng đáp.
Phong Ánh Nguyệt sờ đầu nó. Kỳ thật đứa nhỏ Nguyên Đản mẫn cảm, cũng sắc mặt lớn.
nó ngoan ngoãn giả vờ. Nếu kế ngược đãi như trong sách , khi lớn lên Nguyên Đản cũng sẽ cực đoan và lạnh lùng đến .
"Nguyên Đản, lớn lên con gì?"
Cô hỏi.
"Cháu bác sĩ ạ!"
Nguyên Đản nghiêng đầu .
"Vậy thì Nguyên Đản học thật chăm chỉ, bác sĩ cần nhiều sách, như mới thể chữa bệnh cho thật nhiều, thật nhiều ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-87.html.]
Rất nhiều năm , Nguyên Đản thật sự trở thành bác sĩ. Nó vẫn nhớ rõ khoảnh khắc chiếc xe bò ngày đó: Bác hai vung roi đ.á.n.h xe bò ở phía , cha ở phía đạp xe đạp đuổi theo họ. Còn nó thì nép trong lòng , cô kể thật nhiều thật nhiều điều về nghề thầy thuốc...
Anh hai Đường giúp chuyển đồ vật lên phòng. Phong Ánh Nguyệt nắm tay Nguyên Đản, mang theo vài thứ lặt vặt theo hai em họ.
Vừa tới lầu ba thì gặp thím ba Lưu đang vác rổ. Thấy cô nắm tay đứa nhỏ, đối phương lập tức đây là ai.
Thím ba Lưu tươi rói gần, xổm xuống xoa đầu Nguyên Đản. Nguyên Đản hổ nép sát chân Phong Ánh Nguyệt.
"Còn hổ nữa chứ." Thấy nó gọi là thím ba Lưu theo lời dạy của Ánh Nguyệt, lòng bà mềm . Thím Ba Lưu trực tiếp móc một viên kẹo mạch nha bọc giấy trong túi, nhét túi áo nó: "Ngoan lắm nha con."
Lên đến lầu năm, Yến Tử và Niếp Niếp đang rửa tay ở bể nước công cộng. Thấy Phong Ánh Nguyệt, hai đứa lẫn lượt chào thím, tò mò Nguyên Đản, lời nào.
"Đây là chị Yến Tử, đây là chị Niếp Niếp." Phong Ánh Nguyệt xổm xuống, giới thiệu bạn cho con trai: "Đây là Nguyên Đản. Sau Nguyên Đản chơi ở đây, còn nhờ hai chị để ý em một chút nhé."
Nguyên Đản đỏ mặt tía tai, hai tay khoanh lí nhí gọi: "Cháu chào chị Yến Tử, cháu chào chị Niếp Niếp ạ."
Phạm Khắc Hiếu
"Em chơi trò 'Vịt vịt ngỗng' ?"
Yến Tử hỏi.
Nguyên Đản ngây , đó lắc đầu.
"Vậy em chơi trò 'Mã Lan nở hoa' chứ?"
Niếp Niếp hỏi tiếp.
Nguyên Đản vẫn , nó nóng nảy, về phía Phong Ánh Nguyệt. Phong Ánh Nguyệt nó: "Con ở nhà thường chơi cái gì?"
"Đá cầu, đan châu chấu, với cả, với cả chơi ‘nâng cao cao’ ạ!"
Giọng Nguyên Đản dần dần lớn hơn.
Yến Tử và Niếp Niếp lập tức kéo nó chơi hành lang, ngay cửa nhà thím Trương. Phong Ánh Nguyệt dặn con tự ý xuống lầu, chơi mệt thì tự về nhà.
Nguyên Đản là nhà , gật đầu đồng ý, đó theo Yến Tử học chơi trò "Vịt vịt ngỗng".
Thím Triệu từ trong nhà bước , lúc thấy cô dặn dò đứa nhỏ, bèn : "Em cứ việc yên tâm , chị ngay cửa đây, chị sẽ để mắt trông chừng cháu giúp em."
Phong Ánh Nguyệt cảm ơn, nhà cất kỹ đồ vật. Cô thấy Đường Văn Sinh nấu nước, đang ở gian ngoài chuyện với hai Đường.