Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:07:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bắt Nạt (2)

 

Vì cô đang trong kỳ kinh nguyệt, đêm nay tiện ngủ chung với Nguyên Đản. Thằng bé cũng lời, Đường chỉ cần viện cớ là Nguyên Đản ngoan ngoãn theo bà nội về phòng ngủ.

 

Đường Văn Sinh chuyện với cha lâu ở nhà chính. Lúc về đến phòng, Phong Ánh Nguyệt ngủ .

 

Anh nhanh chóng nhận tư thế ngủ của Ánh Nguyệt khác hẳn ngày thường, cô cuộn tròn , cong cả sống lưng.

 

Đường Văn Sinh gần xem. Thấy vầng trán cô nhíu , chợt nhớ chuyện năm xưa. Hồi đó em gái đầu đến kỳ, trong nhà chỉ hai em trai là hai. Cả hai một phen luống cuống, loạn cả lên, suýt nữa thì đưa em gái đến trạm xá. May mắn là cuối cùng kịp mời chị dâu họ qua giúp đỡ và chỉ bảo.

 

Đường Văn Sinh xuống. Sau khi thổi tắt ngọn đèn dầu, cũng nghiêng theo tư thế của cô, đó, bàn tay to lớn của nhẹ nhàng đặt lên bụng Phong Ánh Nguyệt.

 

Trong cơn mơ màng, Phong Ánh Nguyệt cảm nhận ấm bụng , chợt giật . Đường Văn Sinh vội vàng đè vai cô , trấn an: “Là đây.”

 

“Anh ?” Phong Ánh Nguyệt khẽ gạt tay , nhỏ.

 

“... Em khỏe, nên sưởi ấm cho em.”

 

“... Sao ấm bụng?” Phong Ánh Nguyệt nghiêng đầu hỏi.

 

“Hồi em gái ... Chị dâu họ đó.” Anh kể câu chuyện cho cô . Tất nhiên, chị dâu họ hề để hai nhúng tay , chỉ qua loa một câu bảo hai ghi nhớ, yêu thương vợ như .

 

Phong Ánh Nguyệt xong, lòng bỗng ấm áp, gì nữa. Đường Văn Sinh đặt tay lên bụng cô, thấy cô đẩy , bèn ngoan ngoãn giữ nguyên vị trí.

 

Bàn tay to ấm áp. Chẳng bao lâu , Phong Ánh Nguyệt ngủ .

 

Sáng hôm tỉnh giấc, Đường Văn Sinh vẫn bên cạnh, tay vẫn đặt bụng cô. Cô chậm rãi dậy. Anh cũng mở mắt: “Sao em?”

 

“Không gì.” Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt, đẩy tay : “Anh vất vả , đồng chí Văn Sinh.”

 

Bị cô chọc ghẹo, Đường Văn Sinh khẽ , thuận thế rút tay : “Có gì mà vất vả. Em ngủ thêm lát nữa nhé?”

 

“Không cần .” Phong Ánh Nguyệt chỉnh quần áo tươm tất, bước khỏi phòng, thẳng đến nhà xí.

 

Vừa khỏi cửa nhà chính, cô thấy Nguyên Đản đang chễm chệ ngoài sân, vụng về dùng lá tằm bện châu chấu.

 

nhà xí , khi vệ sinh xong xuôi, cô rửa tay bếp xem gì giúp , nhưng cuối cùng Đường nhất quyết đuổi . Thế là cô nhấc chiếc ghế đẩu cạnh Nguyên Đản.

 

“Con còn nhớ cách bện ?”

 

Nguyên Đản thấy cô thì mừng rỡ, giơ cao tác phẩm lên: “Mẹ ! Con bện nhiều lắm !”

 

Quả thật là nhiều. Một đống lỏng lẻo, to đùng, nhưng chẳng hình thù con châu chấu chút nào.

 

Phong Ánh Nguyệt ánh mắt mong chờ lời khen của Nguyên Đản, nỡ nhụt chí thằng bé. Cô híp mắt gật đầu: “Không tệ, nhưng con châu chấu vẻ mập, sinh lực . Nào, con cùng kéo lá tằm bên , chúng giảm bớt ‘thịt’ cho nó một chút, con?”

 

“Vâng ạ.” Nguyên Đản lập tức bước qua. Phong Ánh Nguyệt nắm lấy bàn tay nhỏ của nó, chỗ nào cần siết thì siết chặt . Ngay lập tức, một con châu chấu chỉ to bằng một nửa con ban đầu xuất hiện.

 

Nguyên Đản kinh ngạc đến mức reo hò ngừng.

 

“Con bện xong sẽ tặng cho !” Thằng bé , đôi mắt sáng rực: “Con bện thật hơn nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-81.html.]

 

Phong Ánh Nguyệt đưa con châu chấu cho nó, bảo nó tiếp tục tập bện.

 

Cuối cùng, khi Nguyên Đản bện xong và đang định tặng cho Ánh Nguyệt thì Đường Văn Sinh ngang qua. Anh xuống một bên, cầm mấy cọng lá tằm Nguyên Đản bỏ đất, chỉ hai ba cái bện một con châu chấu to . Anh quơ nó mặt Nguyên Đản, đưa thẳng cho Phong Ánh Nguyệt.

 

Phong Ánh Nguyệt: “...”

 

Nguyên Đản con châu chấu bện, con châu chấu của cha nó. So sánh một hồi, nó thấy cái của đúng là xí tệ hại. Thế là miệng nhỏ méo xệch, mắt đỏ hoe, nó ôm chặt con châu chấu xí, “oa” một tiếng, chạy thẳng nhà bếp: “Bà nội ơi!”

 

Đường Văn Sinh sững sờ: “Nó vì cái gì chứ?”

 

Nhìn con châu chấu lớn trong tay, Phong Ánh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu vì Nguyên Đản sợ cha nó đến thế.

 

Khi Mẹ Đường dắt Nguyên Đản, đứa bé nước mắt tèm nhem , Phong Ánh Nguyệt cũng dậy, bước đến bên cạnh, nhận lấy con châu chấu vò nhàu nát: “Mẹ thích con châu chấu của Nguyên Đản nhất. Lần đầu tiên con bện, tất nhiên là khéo bằng cái của cha con, bện bao nhiêu , nhưng việc Nguyên Đản bện xong là tặng ngay cho mới là đáng quý nhất!”

 

Mẹ Đường gật đầu liên tục, liếc mắt hất hàm về phía Đường Văn Sinh đang trong sân: “Con lớn , so đo mấy chuyện với con bé bỏng chứ?”

 

“Con thấy nó mày mò mãi nửa ngày bện một con hồn, nên con mới mẫu cho nó một chút thôi mà.” Đường Văn Sinh biện minh.

 

Đường Văn Tuệ trưng mặt ngoài, thì khì khì: “Rồi chọc Nguyên Đản luôn ?”

 

“Ăn mì thôi.” Cha Đường cũng nén tiếng . “Mì của Nguyên Đản, để ông múc cho, ?”

 

“Con múc cơ.”

 

Nguyên Đản Phong Ánh Nguyệt dỗ dành xong xuôi, lúc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẫn còn dính nước mắt, đầy vẻ mong chờ cô.

 

“Được thôi, nhưng chúng rửa mặt cái , thể để thành con mèo lem luốc .”

 

Phong Ánh Nguyệt lấy hai con châu chấu tay, móc chúng song song lên bức tường đất, nắm tay Nguyên Đản rửa mặt.

 

Đường Văn Sinh bước ngang qua, ánh mắt dừng hai con châu chấu song song tường, một con lớn, một con nhỏ, một con bện tỉ mỉ y như thật, còn con thì miễn cưỡng lắm mới hình dáng.

 

“Anh Ba , ghê gớm thật đấy.” Đường Văn Tuệ cầm bát bước tới: “Vẫn là chị Dâu Ba dỗ con nít, còn thì thôi .”

 

“Ăn mì của em .”

 

Đường Văn Sinh giơ tay xoa nhẹ đầu cô , thành công tóc cô bù xù.

 

Đường Văn Tuệ tức vô cùng, hét lên một tiếng: “Mẹ! Anh Ba bắt nạt con!”

 

“Các con đều dừng cho !”

 

Giọng của Mẹ Đường từ nhà chính truyền .

 

Phạm Khắc Hiếu

Phong Ánh Nguyệt múc mì cho Nguyên Đản xong thì thêm chút mỡ lợn, còn hành băm, cuối cùng trộn đều lên cho nó: “Hơi nóng đấy, bưng lên bàn giúp con.”

 

“Vâng ạ.”

 

Nguyên Đản đặt hai tay lên thành bếp lò. Thằng bé nhỏ xíu, còn cao bằng cái bếp lò nữa.

 

 

Loading...