Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:07:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phong Ánh Nguyệt trấn an cô , đó tiến lên dắt mỗi đứa nhỏ một tay, để chúng bên bậc cửa nhà , chăm chú Đường Văn Tuệ tập xe.

 

Vẻ mặt Nguyên Đản và A Tráng đều đầy vẻ ngưỡng mộ.

 

A Tráng : “Chờ lớn lên, cháu cũng học đạp xe!”

 

“Em cũng thế ạ.” Nguyên Đản trả lời, cái miệng sún răng lọt gió.

 

Phong Ánh Nguyệt và Mẹ Đường đều bật . Nguyên Đản chẳng hiểu vì , nhưng vẫn ngây ngô toe toét theo.

 

Đường Văn Tuệ tập đến mức đầu mòng mòng, lúc mới chịu miễn cưỡng dừng , buông xe: “Chị dâu út, học xong chiếc thì chuyển sang chiếc xe đạp khác em vẫn chứ?”

 

“Chắc chắn .” Phong Ánh Nguyệt gật đầu khẳng định.

 

Không đợi Đường Văn Tuệ kịp mở lời, Mẹ Đường nheo mắt hỏi: “Con còn kiếm một chiếc xe đạp khác ở ?”

 

Đường Văn Tuệ gật đầu: “Anh hai của Thục Phân một chiếc xe đạp. Thục Phân rằng đợi đến khi trai vắng nhà, sẽ đồng ý chở con lên trấn chợ!”

 

Chương Thục Phân là một cô gái trong Đội Sản xuất, là chị em thiết chơi với Đường Văn Tuệ từ nhỏ đến lớn.

Phạm Khắc Hiếu

 

Sắc mặt Mẹ Đường lập tức giãn , nhẹ nhàng hơn hẳn: “Thế .”

 

Thấy Đường Văn Tuệ dắt hai đứa nhỏ việc khác, Mẹ Đường hạ giọng giải thích với Phong Ánh Nguyệt: “Con bé chỉ mới mười lăm tuổi, vài năm nữa mới tính đến chuyện lập gia đình, chỉ sợ nó gặp chuyện .”

 

“Là hả ?” Phong Ánh Nguyệt khó hiểu hỏi.

 

Mẹ Đường tặc lưỡi một cái: “Trong xóm một thằng lưu manh, nó cũng một chiếc xe đạp, kiếm ở , bên ngoài đồn thổi đủ thứ chuyện xa. Mẹ chỉ sợ...” Bà thở dài, thể đ.á.n.h giá chỉ qua lời đồn, nhưng chính mắt bà thấy, cái tên khốn đó công khai ôm hôn con gái nhà ngay trong ruộng ngô. Nếu Văn Tuệ mà vướng chút quan hệ gì với nó, bà sẽ tức c.h.ế.t mất thôi!

 

“Mẹ cứ yên tâm, Văn Tuệ sẽ như thế .” Phong Ánh Nguyệt trấn an.

 

Tuy Đường Văn Tuệ còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé là một đứa chủ kiến, thông minh.

 

“Dạo nó thích chơi với con. Con lựa lời dò hỏi xem, nó thích kiểu thế nào.” Mẹ Đường nhỏ.

 

Phong Ánh Nguyệt Đường Văn Tuệ đang gọi hai đứa nhóc ở mép sân. Mới mười lăm tuổi, bằng tuổi học sinh cấp ba thời .

 

Đường Văn Tuệ đầu , thấy ánh mắt của và chị dâu út vẻ kỳ lạ. Cô bé cúi đầu quần áo của , chẳng lẽ dính bẩn ở ? Cô bé đang thấy khó hiểu thì bỗng thấy sắc mặt chị dâu út đột nhiên đổi.

 

Phong Ánh Nguyệt cảm nhận một cảm giác quen thuộc truyền đến từ bụng , sắc mặt cô biến đổi. Cô vội vàng đỏ mặt dậy, tới mặt Mẹ Đường, thấp giọng nhỏ một câu.

 

Mẹ Đường bật , kéo cô phòng ngay. Sau đó lấy từ trong ngăn tủ hai chiếc đai kinh nguyệt (miếng vải tháng). Chiếc đai may rộng ở phần giữa, thể nhét giấy bản để thấm hút. Sau khi chuẩn xong, chỉ cần buộc chặt dây quanh eo là thể cố định.

 

Đai kinh nguyệt còn gọi là vải kinh nguyệt, vải tháng; dùng trong thời kỳ kinh nguyệt, thường là dây đai dài và để trong nhà, khi đến kỳ thì buộc chặt nó eo .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-79.html.]

 

Giấy bản: loại giấy thủ công từ các nguyên liệu sẵn trong tự nhiên, giấy màu vàng nhạt, dai, thoang thoảng mùi thơm.

 

“Đây là đấy, vốn định đưa cho Văn Tuệ nhưng con bé nhất quyết tự lấy, thế là để đó, con cầm dùng .”

 

Trong đầu Phong Ánh Nguyệt ký ức về cách dùng loại vật dụng , cô vội vàng cầm lấy miếng vải cùng giấy bản buồng xí.

 

May mắn là lấm quần. Thế nhưng quen với b.ăn.g v.ệ si.nh hiện đại của đời , Phong Ánh Nguyệt mặc thứ chút tự nhiên, thậm chí còn dám xuống hẳn hoi.

 

Thỉnh thoảng cô còn len lén nhà xí kiểm tra một cái, chỉ sợ dính bẩn quần. Kết quả xảy chuyện gì cả, cô thấy thật sự ngỡ ngàng.

 

Lúc Đường Văn Sinh trở về, thấy cô đang ở bậc cửa nhà chính, tỉ mẩn dùng lá dâu tằm đan châu chấu cho Nguyên Đản. Thằng bé Nguyên Đản bên cạnh, nét mặt đầy vẻ hiếu kỳ cô.

 

“Rồi, cứ xỏ qua như thế , con xem, con châu chấu xong .”

 

Phong Ánh Nguyệt đưa con châu chấu bằng lá dâu tằm thành cho Nguyên Đản. Đôi mắt Nguyên Đản tròn xoe, nhận lấy con châu chấu mập mạp : “Không giống châu chấu mà ông hai với Xuyên Tử cho con, con béo quá!”

 

, nó ăn khỏe, cái đầu to nè, nó là đại ca trong loài châu chấu đó!”

 

Phong Ánh Nguyệt cố ý đùa.

 

Nguyên Đản càng thêm yêu thích con châu chấu mập ú trong tay: “Mẹ thật !”

 

Khóe mắt thấy Đường Văn Sinh trở về, Nguyên Đản lập tức nép sát Phong Ánh Nguyệt, đó nhỏ giọng gọi: “Cha.”

 

“Ừ.” Đường Văn Sinh gật đầu, múc nước rửa tay . Đợi đầu , thấy bóng dáng Nguyên Đản , kỳ lạ hỏi: “Thằng bé ?”

 

“Đến nhà bếp tìm bà nội .” Phong Ánh Nguyệt giải thích. Vì cô đang đến kỳ nên chồng dặn cô chỉ nên đợi ở đây. Lần đầu tiên con dâu mới về nhà đến kỳ sẽ nhà bếp, tập tục cũng do Đường Văn Tuệ với cô.

 

Phong Ánh Nguyệt đó là lý do chồng bếp , nhưng cô cũng tiện hỏi Đường Văn Sinh. Cô bèn hỏi về chuyện trai thứ hai của .

 

“Lúc chị dâu hai tới thì bọn họ luôn .” Đường Văn Sinh xuống bên cạnh cô: “Chú ba giữ bọn ăn cơm. Anh bảo cha ở , còn thì về với và em.”

 

Phong Ánh Nguyệt liền bật .

 

Đường Văn Sinh cũng lâu, thẳng nhà bếp phụ giúp chút việc. Thế là Nguyên Đản, vốn đang lúi húi trong bếp, giơ con châu chấu mập mạp ngoài tìm cô.

 

“Hai cha con đúng thật là...”

 

Phong Ánh Nguyệt chẳng gì cho , chỉ khẽ nhéo cái mũi nhỏ của Nguyên Đản: “Đi, chúng đến nhà bác cả A Tráng của con, xem ông nội con về .”

 

Nguyên Đản dùng tay nắm chặt lấy tay cô: “Vâng ạ!”

 

 

Loading...