Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:07:08
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Nguyên Đản lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Tớ trông chừng cái gùi ."

 

"Cái gùi thì gì mà cần canh giữ chứ, nó mọc chân mà chạy mất ."

 

Một bé cao gầy tiến tới định kéo nó .

 

Nguyên Đản lùi một bước, nó thấy Phong Ánh Nguyệt đang ôm một bó củi tới, lập tức chạy lon ton đến bên cạnh cô, ôm chặt lấy chân cô: "Tớ ở cạnh tớ."

 

Phong Ánh Nguyệt mỉm với hai đứa bé. Cô còn kịp mở lời thì chúng vội vàng bỏ chạy.

 

"Tụi bay chạy , chào thím ba Đường cho đàng hoàng chứ!" Mẹ của bọn trẻ thấy liền gọi vọng .

 

Hai khúc khích chạy mất. Phong Ánh Nguyệt mỉm , cô đặt bó củi xuống, đó xổm xuống với Nguyên Đản: "Nếu con chơi thì cứ , nhưng nhớ quá xa lên chỗ cao, để trông thấy con."

 

Phạm Khắc Hiếu

"Con ạ, con chỉ ở đây trông chừng cái gùi thôi." Nguyên Đản cúi đầu ôm lấy cánh tay cô, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc vì mồ hôi và đất cát lên cô. Đường Văn Tuệ bên cạnh thấy cảnh cũng cảm thấy lòng mềm nhũn.

 

"Chị dâu ba, bình thường Nguyên Đản vẫn chơi với đám Xuyên Tử mà. Chắc là do ngoài với cả nhà, nên nó ở gần chúng thôi."

 

"Vậy ." Phong Ánh Nguyệt bế xốc nó lên: "Vậy con ở chỗ đợi xong việc nhé."

 

"Dạ!"

 

Nguyên Đản dõng dạc đáp lời.

 

Sau khi chặt gần xong các cành củi, Đường Văn Sinh và hai Đường cũng trèo xuống. Họ cùng giúp thu dọn củi, đó chất tất cả các chiếc gùi. Nguyên Đản mang chiếc gùi nhỏ của đặt mặt Phong Ánh Nguyệt, ngẩng đầu dùng ánh mắt long lanh cô.

 

"Mẹ, bỏ thêm giúp con với."

 

"Được ."

 

Phong Ánh Nguyệt tìm thấy mấy nhánh tre khô, dùng cỏ khô buộc chúng thành bó gọn gàng đặt chiếc gùi nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-77.html.]

 

Tre khô là vật liệu đốt . Khi bó chúng bằng cỏ khô cùng với một ít lá khô, chiếc gùi cũng chẳng nặng quá nửa ký.

 

Quả nhiên Nguyên Đản vẫn thấy ít. Nó thoáng qua những chiếc gùi nặng trịch lưng hai Đường và những khác, nũng nịu: "Mẹ, con cũng là đàn ông mà, , bỏ thêm giúp con một chút nữa ạ."

 

"Giờ con còn bé, mỗi năm lớn thêm dì sẽ cho con thêm một chút nữa."

 

Phong Ánh Nguyệt cúi xuống, nở nụ dịu dàng.

 

Đường Văn Sinh đeo gùi lên lưng. Thấy thằng bé vẫn còn níu lấy áo Phong Ánh Nguyệt, khẽ hắng giọng. Nguyên Đản đầu , bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của cha , lập tức dám mè nheo nữa.

 

"Nhanh lên nào."

 

Phong Ánh Nguyệt nhấc chiếc gùi lên, Nguyên Đản lời nào liền đeo lưng. Thấy hai Đường đang phía , nó liền theo sát: "Bác hai ơi, bác từ từ đợi cháu với!"

 

"Được, , ." Anh hai Đường vốn thương yêu nó.

 

"Cháu đợi cả dì nữa nhé." Đường Văn Tuệ cũng .

 

"Cháu đợi dì nhỏ." Nguyên Đản ngay ngắn, Phong Ánh Nguyệt theo Đường Văn Tuệ, cuối cùng là Đường Văn Sinh, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau khi về đến nhà, Nguyên Đản Phong Ánh Nguyệt và những khác khen ngợi một trận. Trước ánh mắt khích lệ của Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh mới lấy một viên kẹo, chìa mặt nó.

 

"Làm lắm."

 

Nguyên Đản chớp chớp mắt bàn tay thô ráp của cha, cuối cùng cũng rụt rè nhận lấy, vội vàng lẩn lưng Đường đang cạnh bên.

 

Đường Văn Sinh bật : "Cha nhớ là từng đ.á.n.h đòn con nào, con cứ sợ cha như cọp ?"

 

Mặc dù rằng đây là con trai ruột của , nhưng sự đồng ý của cha Đường và tình yêu thương của Đường, Đường Văn Sinh cũng ý định đổ ghét bỏ đứa trẻ . Tuy bình thường thiết quá mức, nhưng cũng tự đ.á.n.h giá rằng từng đ.á.n.h nó.

 

Mẹ Đường lườm một cái: "Được , cha con qua nhà chú ba Đường giúp dựng bếp , con với chú ba qua đó coi , phụ gì thì phụ."

 

 

Loading...