Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:07:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Bác Cả Đường mặt mày tươi rói, lập tức mượn một chiếc xe bò, cùng Anh họ Cả đưa Bác gái Cả đến bệnh viện huyện.

 

"Văn Sinh, con về ? Không theo họ ?"

 

Mẹ Đường, đang trò chuyện cùng Phong Ánh Nguyệt, ngạc nhiên hỏi khi thấy bước nhà.

 

Sau bữa cơm trưa, Đường Văn Sinh qua nhà bác cả hỗ trợ, ai cũng nghĩ sẽ theo xe đến bệnh viện.

 

"Bác cả và các chú bác cho con theo."

 

Đường Văn Sinh xuống bên cạnh Phong Ánh Nguyệt, khổ: "Vừa trèo lên chiếc xe bò thì con suýt mấy họ đẩy ngã xuống ."

 

Phạm Khắc Hiếu

"Bác cả con ..." Mẹ Đường bật khúc khích: "Ông chỉ sợ con bận lòng mà thôi."

 

"Có phiền hà gì ạ." Đường Văn Sinh đáp gọn.

 

"Mong bác gái cả chuyện gì nghiêm trọng." Mẹ Đường vuốt mái tóc Nguyên Đản.

 

Trong giai đoạn nông nhàn , công việc đồng áng còn nhiều, việc cỏ cũng xong, thế nên Phong Ánh Nguyệt theo chân Đường Văn Sinh và lên núi kiếm củi.

 

Nguyên Đản cũng lóc cóc theo.

 

Nó khoác lưng chiếc gùi nhỏ xinh, do chính tay hai Đường đan thủ công, trông chắc chắn và mắt. Khi từ phía , chỉ thấy chiếc gùi gần như che khuất cả hình, lấp ló phía là cái đầu bé xíu và đôi chân ngắn cũn bước lon ton.

 

Phong Ánh Nguyệt thầm ước một chiếc máy ảnh để ghi cảnh tượng đáng yêu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-76.html.]

 

Đường Văn Tuệ ngay cô, còn Đường Văn Sinh thì chậm rãi ở cuối đoàn.

 

"Đi hết đoạn dốc vòng qua ngọn đồi là đến động Đại Dương ." Đường Văn Tuệ giới thiệu với Phong Ánh Nguyệt.

 

Phong Ánh Nguyệt sang hướng đó, chỉ thấy những rặng đồi trùng điệp kéo dài dứt: "Chúng thêm bao lâu nữa mới tới ?"

 

"Lâu lắm đấy." Đường Văn Tuệ bắt đầu kể chuyện leo núi với các hồi còn nhỏ: "Em nhớ hồi đó bộ rã rời cả ngày, hai ghét em chậm nên cõng em lưng."

 

càng kể càng thấy ấm ức, liền gọi lớn hai Đường đang ở phía dừng .

 

"Anh hai, xem chuyện đúng là như thế !"

 

Anh hai Đường gãi đầu, to: "Anh mang em theo , em bé tí bám như , tụi việc mà em cứ nằng nặc đòi cùng. Sau đó cõng em một đoạn xa như thế, suýt chút nữa là kiệt sức !"

 

Đường Văn Tuệ cũng nhớ rõ chuyện ngày đó lâu , nhưng cô tin lời hai Đường , thế nên sang hỏi một liên quan khác: "Anh ba, chuyện như thật ?"

 

Đường Văn Sinh đang cầm hai cọng cỏ đuôi ch.ó trong tay, liền ngẩng đầu đáp: "Anh chỉ nhớ lúc đó em lén theo bọn , khiến cha tìm thấy nên vô cùng lo lắng, khi về nhà, cả bốn em đều phạt đòn."

 

Phong Ánh Nguyệt thấy chuyện đó thú vị. Trong khi Đường Văn Tuệ ở phía vẫn tiếp tục truy hỏi hai Đường, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh sóng bước bên , còn Nguyên Đản mặt, thỉnh thoảng đầu họ.

 

Họ cần lên tận đỉnh, mà dừng ở lưng chừng núi. Anh hai Đường và Đường Văn Sinh cùng chặt cành khô, còn Phong Ánh Nguyệt và những khác thì thu lượm củi vụn ở phía . Vì Nguyên Đản còn bé, sợ cành cây sắc nhọn quệt trúng, nên nó phân công nhiệm vụ canh giữ mấy chiếc gùi.

 

Sau khi giao nhiệm vụ, nhóc con lập tức vẻ tuân lệnh, thẳng tắp gốc cây, nghiêm túc nhúc nhích.

 

chỉ họ đến kiếm củi, mà còn những khác nữa, thế nên cũng xuất hiện một đám trẻ con tám chín tuổi. Vừa thấy Nguyên Đản, bọn chúng rủ nó tìm hái trái cây dại xung quanh.

 

 

Loading...