"Chị về đây, lát nữa thằng bé tự cầm đèn dầu về là ." Chị dâu Vương đặt chiếc đèn dầu xuống sàn dúi tay Phong Ánh Nguyệt một túi vải: "Đây là mớ cải xanh nhà chị gửi lên, rau đồng quê cả, em đừng chê mà nhận nhé."
"Dạ, ạ, chị dâu Vương khách sáo quá, cần ."
Phong Ánh Nguyệt vội vàng từ chối.
"Em nhận là chị dâu thấy áy náy lắm đấy." Chị dâu Vương nhướng mày, giọng tình: "Này em gái, chị cũng chẳng gì hơn, dù ơn chị sẽ ghi nhớ trong lòng!"
Nói đoạn, bà dặn dò con trai nhớ lời thím Ánh Nguyệt, lập tức rời .
Phong Ánh Nguyệt đành bất đắc dĩ đặt túi cải xuống. Cô xổm xuống, mỉm hỏi bé: "Thím nhớ cháu tên Trương Vệ Quân, ở nhà gọi là Quân Tử, đúng nào?"
"Dạ." Quân Tử gật đầu.
"Ừ, xuống . Có chỗ nào hiểu thì cứ mạnh dạn hỏi thím, đừng sợ."
Phong Ánh Nguyệt nhẹ giọng trấn an.
Quân Tử vốn là đứa trẻ quá nhút nhát, nhanh chóng quen với căn phòng. Khi bé bài, Phong Ánh Nguyệt hề lớn tiếng la mắng, cũng tỏ vẻ nóng nảy như cha , luôn 'rèn sắt thành thép'. Cô cực kỳ dịu dàng, cần mẫn hướng dẫn từng bước một.
Phong Ánh Nguyệt kêu bé mở sách , hết giảng một lượt những nội dung trong đó, đó để bé tự bài tập.
Đường Văn Sinh dọn dẹp bát đũa xong, bước phòng liền thấy cảnh tượng . Anh tiến phiền hai thím cháu, chỉ lặng lẽ đến kệ sách lấy một cuốn góc bàn còn để .
Quân Tử thấy , lễ phép gọi một tiếng chú.
Đường Văn Sinh gật đầu đáp .
Quân Tử vùi đầu bài, lát ngẩng lên: "Thím ơi, cháu xong ạ."
Phong Ánh Nguyệt nhận bài kiểm tra, xem xong gật đầu : "Thím thấy về cơ bản là cháu nắm những bài học nền tảng, vì thế nên mới giải bài tập. Bây giờ hiểu thì sẽ còn khó khăn nữa. Vậy mấy bài đây, cháu còn chỗ nào hiểu ?"
Nhân tiện cô cũng sẽ ôn cho bé những kiến thức liên quan.
Quân Tử khen, càng thêm tự tin, lấy những bài tập đó cha mắng té tát đưa cho Ánh Nguyệt xem.
Phong Ánh Nguyệt xem qua một lượt giảng giải cặn kẽ những nội dung cốt lõi trong sách, còn cẩn thận dùng bút chì ghi đề bài để bé nữa.
Đường Văn Sinh ngước mắt Phong Ánh Nguyệt đối diện, thấy cô vô cùng kiên nhẫn chỉ bảo Quân Tử. Anh càng càng cảm thấy vợ trẻ thật khéo léo và giỏi giang.
Đường Văn Sinh đưa Quân Tử về nhà. Chị dâu Vương kịp lời cảm ơn, mắng con trai một trận:
"Sao mày tự cầm đèn dầu về hả? Đường xa xôi, phiền chú Đường!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-63.html.]
"Chú Đường chú cũng tiện đường xuống đây mà ." Quân Tử híp mắt cất bài tập cặp: "Mẹ, thím giỏi lắm, còn dịu dàng nữa. Thím hề la con, giảng bài cũng cực kỳ dễ hiểu, như bố, lớn tiếng còn giảng bài khó hiểu quá trời."
Chị dâu Vương thế bật : "Cũng may cha con ở nhà đấy, thì con mắng cho một trận nữa cho mà xem."
Nghe Quân Tử khen ngợi Phong Ánh Nguyệt như , Chị dâu Vương cũng nhận thấy cô quả thực là năng lực.
Vì thế, mấy ngày đó, cứ tối đến Quân Tử tìm đến Phong Ánh Nguyệt học bài. Cậu bé đều mang theo quà vặt do chị dâu Vương gửi: khi thì nắm cải xanh tươi rói, khi là vài cái bánh ngô vàng ruộm. Tuy chỉ là thức ăn đạm bạc, nhiều nhặn gì, nhưng cũng đủ cho hai thím cháu ăn lót .
Phong Ánh Nguyệt từ chối , đành nhận lòng của hàng xóm và tận tâm dạy dỗ Quân Tử.
Mà đây vốn cũng là việc cô nên .
Hôm , Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt cùng đến Nhà máy Giấy. Hôm nay, sẽ theo lãnh đạo lên thành phố công tác. Khi đưa cô đến phòng gia công, quên căn dặn cô kỹ càng.
"Có bất cứ chuyện gì, em với chị dâu Triệu ngay. Đợi về."
"Vâng, cứ yên lòng."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu đáp. Đường Văn Sinh vẫn đó, im lặng cô rời.
Phong Ánh Nguyệt đang lo lắng, cô bèn suy nghĩ một lát dặn dò : "Anh cũng nhớ lời em, ngoài việc cẩn thận một chút đấy."
"Ừ." Đường Văn Sinh nhận lời dặn dò, lòng thấy ấm áp, mới yên tâm rời .
Chị dâu Tiêu nhanh cũng tới. Vừa thấy Phong Ánh Nguyệt, cô vội chạy tít mắt: "Chồng em lo cho em thấy rõ luôn đấy nhé!"
Phạm Khắc Hiếu
Lúc chủ nhiệm Lý giao việc, Phong Ánh Nguyệt vẫn phân công cùng chị dâu Tiêu. Hai vốn quen , thêm đó từng tâm sự nên chị dâu Tiêu quan tâm cô.
Biết Đường Văn Sinh học tập bên ngoài vài hôm, chị dâu Tiêu vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Có chuyện gì khó khăn thì em cứ với chị, đừng khách sáo."
"Dạ."
Phong Ánh Nguyệt mỉm gật đầu.
Làm việc ở Nhà máy Giấy một thời gian, Phong Ánh Nguyệt cũng dần quen với công việc, tác phong việc chuyên nghiệp. Chỉ là khi tan ca về nhà ăn cơm, cô theo thói quen vẫn thuận miệng gọi: "Văn Sinh, cơm xong , ăn ."
Vừa dứt lời, Phong Ánh Nguyệt sững sờ trong giây lát.
Cô hai chiếc chén đặt bàn. Sau khi xuống, cô lặng lẽ dùng bữa một . Dọn dẹp xong xuôi một lát thì Quân Tử tới. Phong Ánh Nguyệt liền để bé bắt đầu bài tập.
Đến tối, Phong Ánh Nguyệt cầm đèn dầu dẫn Quân Tử lên tầng ba (nơi vệ sinh dành cho nữ) để bé vệ sinh. Sau khi chắc chắn an , cô dặn dò bé: "Đi chậm thôi, kẻo vấp ngã."
"Dạ, thím yên tâm ạ."
Quân Tử cẩn thận cầm chiếc đèn dầu, bước từng bước nhỏ lạch bạch xuống cầu thang tối om.