Ngoại truyện: Cuộc sống mỗi ngày 10
Lúc Phong Ánh Nguyệt phát hiện tóc bạc, Thiết Đản nghiệp đại học, đang .
“Còn nữa ?”
Cô ghế ở sân thượng, Đường Văn Sinh ở phía tỉ mỉ nhổ những sợi tóc bạc cho cô.
“Hết .”
Đường Văn Sinh tìm kiếm cẩn thận lắc đầu .
Phong Ánh Nguyệt cúi đầu mấy sợi tóc trắng trong tay, bỗng nhiên thở dài.
“Chiều nay em tính nhuộm tóc đây. Anh xem chị La sát vách kìa, nhuộm tóc thành màu vàng óng, La bảo lắm cơ đấy.”
Đường Văn Sinh xuống trấn an vợ yêu.
“Anh chắc chứ?”
Phong Ánh Nguyệt nghĩ đến chị dâu La, cô vợ trẻ của La Đại Cường kéo nhuộm một mái tóc màu vàng kim về. Vừa lúc đó La ở nhà, mà cô và Đường Văn Sinh đang uống trong phòng khách nhà họ La.
Anh La dậy mở cửa, thấy chị dâu La với cái đầu vàng choé, theo phản xạ đóng sập cửa , với bọn họ: “Kỳ lạ thật, họ hàng nhà gì ai tóc vàng hoe thế , chắc chắn là nhầm nhà .”
Chị dâu La vốn chìa khoá mở cửa ngay, tạo bất ngờ cho chồng, thành kẹt ở ngoài mấy phút liền.
Mãi cho đến khi vợ La Đại Cường nín mở cửa, lúc chồng nàng dâu hai bước phòng khách, La mới trừng lớn mắt thốt lên: “Trời đất ơi! Sao em thành thế ?!”
“Ai là ?” Chị dâu La liếc mắt, tiện tay hất hất mấy sợi tóc vàng, đắc ý kéo tay con dâu vui vẻ: “Tóc chị bạc quá , con dâu út chọn màu cho chị, trông cũng chứ hả?”
Anh La thể cái gì?
Nói ánh mắt con dâu út chăng?
Đành ngậm bồ hòn ngọt.
sắc mặt lúc đó của , giờ Phong Ánh Nguyệt vẫn còn nhớ rõ.
Cho nên mới hỏi một câu vô cùng nghiêm túc.
Đường Văn Sinh suy nghĩ cẩn thận. “Dù hiện tại cảm thấy cũng tệ lắm, thuận mắt. Em nhuộm màu gì?”
“Em nhuộm .” Phong Ánh Nguyệt vo nắm tóc bạc nhổ , chôn bồn hoa: “Em chỉ uốn xoăn nhẹ một chút thôi.”
“Vậy uốn .”
Sợ tay nghề của thợ uốn tóc trong huyện , cho nên Đường Văn Sinh cố ý chọn lúc hai cùng rảnh rỗi, lái xe đến thành phố tìm một tiệm uốn tóc tiếng.
Ba giờ , Phong Ánh Nguyệt với một mái tóc dài xoăn nhẹ, tiệm tóc cùng Đường Văn Sinh.
Đường Văn Sinh thỉnh thoảng nghiêng đầu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-475.html.]
Phong Ánh Nguyệt nhịn hỏi: “Có lắm ?”
Mặc dù cô cảm thấy cũng tệ lắm.
“Nhìn , từng thấy em với kiểu đầu , thấy mới lạ xinh .”
Đường Văn Sinh thật lòng .
Sau đó sờ lên mái tóc ngắn của : “Anh nên uốn tóc nhỉ?”
Anh cứ để mãi một kiểu đầu , sợ Ánh Nguyệt em mãi sinh chán ngán.
“Cứ để thế , em thích cứ ôm em như .” Phong Ánh Nguyệt kéo cánh tay Đường Văn Sinh, . Thời xã hội văn minh hơn nhiều, nam nữ phố cũng chẳng cần câu nệ e ngại, ít cặp nắm tay , nhất là lớp trẻ.
ở độ tuổi như họ mà dính thế thì quả thực vẫn là chuyện hiếm thấy phố.
“Vậy thì thôi uốn tóc nữa.” Đường Văn Sinh xưa nay vốn chiều vợ, theo ý cô: “Lần cái quán chuyên món cay Tứ Xuyên ăn cũng đấy, qua đó dùng cơm trưa nhé?”
“Được, để em hỏi xem Nguyên Đản rảnh .”
Phong Ánh Nguyệt móc chiếc điện thoại di động bé tí mà Nguyên Đản mua cho cô , Đường Văn Sinh và Thiết Đản cũng một cái tương tự.
Hôm nay Nguyên Đản nghỉ, leo núi cùng các đồng nghiệp về, còn kịp xuống thì nhận điện thoại của Phong Ánh Nguyệt, trực tiếp dậy, lái xe tới chỗ cha .
“Ốm quá , con ăn uống kiểu gì thế?”
Phong Ánh Nguyệt liếc thấy , vội vàng vẫy gọi con.
Đường Văn Sinh cũng đưa tay quơ quơ.
Nguyên Đản mỉm , bước nhanh đến bàn của họ: “Cha, , hai đến thành phố lúc nào ? A, kiểu tóc của thật là .”
“Vậy ? Cha con cũng .” Phong Ánh Nguyệt vui vẻ nâng nâng chiếc cài tóc hình con bướm phía , đây là món quà Đường Văn Sinh tặng cho cô từ lâu .
Phạm Khắc Hiếu
Cho dù cô cũng nhận nhiều quà giá trị hơn, nhưng Phong Ánh Nguyệt vẫn giữ gìn chiếc cài tóc hình con bướm .
“Cha lên thành phố từ sáng sớm, đó cùng con tóc. Vừa xong là chuẩn ăn cơm đây, ban đầu cha định đưa con ăn riêng một bữa, ai ngờ cô cứ nhớ thương con mãi.”
Đường Văn Sinh với giọng hờn dỗi.
Nguyên Đản bật lớn, nhanh nhẹn rót nóng mời cha .
“Vậy là con trai thật nở mày nở mặt .” Cậu sờ lên mặt , nghĩ đến lời Phong Ánh Nguyệt lúc trông thấy : “Con thấy gầy mà.”
“Chỗ nào gầy? Cha luôn cảm thấy gầy, dạo bận rộn lắm ?”
Đường Văn Sinh nhíu mày hỏi.
“Hai vị bác sĩ lão thành lượt nghỉ hưu, Khoa Nội hiện đang thiếu nhân lực trầm trọng...”
Nguyên Đản thở dài kể về công việc.
Nghề nghiệp của Phong Ánh Nguyệt liên quan đến bọn họ, cho nên cô an vị một bên chờ đồ ăn lẳng lặng lắng .