Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 473
Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:23:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện: Cuộc sống mỗi ngày 8
"Ối, Tiểu Cương Tử đấy , cháu chơi nghịch thế hả?"
Một ông bác chắp tay lưng, từ cánh đồng về, bắt gặp Tiểu Cương Tử đầy bùn đất. Giữa trời hè nóng nực, lớp bùn quần áo khô cứng , chỉ còn bùn tay chân là còn ẩm ướt.
“Dạ, cháu ruộng bắt lươn ạ!”
Tiểu Cương Tử xách cái xô nhỏ màu xanh tay, nhanh nhảu chạy tới mặt ông bác, khoe thành quả với vẻ mặt đầy tự hào: “Bác xem , cháu bắt tận hai con lận đó!”
Mới hơn sáu tuổi bắt đầu bắt lươn, ông bác tủm tỉm thò đầu tới gần để xem. Mặc dù hai con lươn còn nhỏ, nhưng ông vẫn quên khen thằng bé vài câu.
Phải đợi Tiểu Cương Tử xách cái xô rời , ông bác mới giật phắt đám ruộng của . Ông vội vàng chạy tới xem, quả nhiên thấy lấm tấm vài cái hang lươn nho nhỏ xuất hiện!
“Cái thằng nhóc quỷ …”
Ông bác vốc bùn đất lấp những cái hang lắc đầu hòa cả.
Tiểu Cương Tử xách xô nhỏ chạy thẳng một mạch về nhà. Vừa sân, thằng bé chạy ngay tới chỗ chậu gỗ lớn, đổ hết những thứ bắt trong xô nhỏ đó.
Lúc Nguyên Đản đang ở nhà. Nghe thấy tiếng động, dậy sân, thấy Tiểu Cương Tử đang chổng m.ô.n.g cúi gằm bên cái chậu gỗ, dùng que chọc chọc thứ gì đó bên trong.
“Tiểu Cương Tử, em về đấy?”
Nguyên Đản cũng mới về nửa tiếng. Lúc về thì chỉ chị dâu hai Đường ở nhà.
Tiểu Cương Tử thấy giọng của Nguyên Đản, mừng rỡ rút tay , đó chạy tới mặt Nguyên Đản: “Anh ơi, xem lươn em mò kìa!”
Nguyên Đản phối hợp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó tới chậu gỗ. Sau khi thấy thứ bên trong thì : “Giỏi thế! Em một ?”
“Dạ, còn Nhị Đản Tử và Tam Đản Tử cùng nữa ạ.”
Có lẽ là vì Nguyên Đản và Thiết Đản tương lai xán lạn, nên nhiều trưởng bối trong thôn đều dùng chữ “Đản” để đặt tên ở nhà cho con cháu .
“Em nhớ tuyệt đối một tới gần những chỗ nước như ao hồ, sông suối đấy nhé.”
Nguyên Đản tranh thủ dặn dò.
“Biết ạ.” Tiểu Cương Tử gật đầu: “Cũng một núi, một bờ sông, lúc leo cây bên những cây cao thế ...”
Trí nhớ thằng bé quả thực . Nó liền vanh vách một lượt cho Nguyên Đản những quy tắc và những nơi lui tới.
Nguyên Đản xong, rộ lên, bế xốc nó lên đặt cưỡi cổ . Tiểu Cương Tử hưng phấn reo hò, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy đầu Nguyên Đản.
“Oa! Em thấy xa lắm đó nha!”
Nguyên Đản cứ để mặc cho thằng bé khoe mẽ. Cậu hai tay vịn chắc chân nhỏ của nó, khỏi sân. lúc Tiểu Sơn Tử đang chơi cửa nhà, khi thấy cảnh thì chạy nhanh tới.
“Ôi! Tiểu Cương Tử , em cao quá !”
Tiểu Cương Tử đắc chí hất cằm lên: “Cũng cao bình thường thôi mà.”
Nguyên Đản để mặc cho nó khoe mẽ. Chờ Tiểu Cương Tử hết cơn hưng phấn thì bắt gặp ánh mắt đầy vẻ mong chờ của Tiểu Sơn Tử.
Nguyên Đản: Bó tay.
Tiểu Sơn Tử lớn hơn Tiểu Cương Tử vài tuổi. Một thằng nhóc lớn thế , Nguyên Đản thật sự tự tin thể cõng nổi cổ. thấy Tiểu Sơn Tử cứ trưng ánh mắt cún con năn nỉ, Nguyên Đản đành nghiến răng. Cậu xổm xuống, để Tiểu Sơn Tử sải chân qua lên vai . Lúc dậy, đôi chân Nguyên Đản khuỵu xuống, run rẩy, sợ thằng bé ngã lắm.
“Anh cũng cao nè! Anh cũng thấy xa!”
Mức độ phấn khích của Tiểu Sơn Tử hề thua kém Tiểu Cương Tử. Chú ba Đường sớm thấy tiếng reo hò hưng phấn của Tiểu Cương Tử, nhưng lúc ông đang chẻ củi ở sân . Đến khi Tiểu Sơn Tử cũng kêu la ầm ĩ như , trong lòng ông dấy lên linh cảm chẳng lành. Ông vội vàng chạy sân xem, thấy cảnh tượng mắt giận tới mức suýt ngã ngửa.
“Tiểu Sơn Tử! Cháu gãy xương Nguyên Đản của cháu ! Mau tụt xuống ngay cho ông!”
Tiểu Sơn Tử vội vàng bảo Nguyên Đản thả xuống, Nguyên Đản theo, sợ lỡ tay Tiểu Sơn Tử té.
Tiểu Cương Tử lanh lợi, xông tới ôm chặt Chú Ba Đường: "Ông ba, bọn cháu chỉ đùa giỡn thôi ạ."
Tiểu Sơn Tử đầu chạy về hướng lối rẽ bên , chạy tìm bà nội về nhà ăn cơm.
Điều càng khiến Chú Ba Đường tức giận hơn, dù Tiểu Sơn Tử chạy xa mà ông vẫn còn đó mắng cháu nhỏ hiểu chuyện.
Nguyên Đản và Tiểu Cương Tử vội vàng khuyên ông đừng tức giận, huyết áp vốn cao , nếu còn nóng giận nữa thì e rằng khó bề yên .
Sau khi khuyên Chú Ba Đường sân, Nguyên Đản dẫn Tiểu Cương Tử bờ sông tát cá, đến lúc trời sắp chạng vạng mới xách chiếc xô nhỏ cùng Tiểu Cương Tử trở về nhà.
Vợ chồng chị dâu hai Đường đang hì hụi bên chiếc cối xay đá, xay đậu nành chuẩn cho mẻ đậu phụ tối nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-473.html.]
Thấy hai em trở về, hai Đường liếc mắt chiếc xô nhỏ mà Tiểu Cương Tử đặt xuống: "Bây giờ sông ít cá nhỏ lắm, hai đứa thu hoạch gì ?"
Tiểu Cương Tử thở dài: "Chỉ hai con cá trê nhỏ thôi, ngoài thì còn gì nữa ạ."
"Mấy hôm , còn thấy lạ vác máy điện tới chích cá ngay sông làng ." Chị dâu hai Đường tức giận: "Hôm nay trời nóng nực, còn đám trẻ con đang chơi sông đấy, chẳng sợ lỡ chích trúng ."
Tiểu Cương Tử gật đầu liên tục: " ạ, đúng ạ."
"Nghe hôm nay Thiết Đản của em cũng về đấy, là cổng làng xem ?"
Nghe Nguyên Đản như , hai mắt Tiểu Cương Tử sáng ngời, kéo Nguyên Đản thẳng phía cổng làng.
Thiết Đản trở về cùng Phong Ánh Nguyệt. Ánh Nguyệt lái xe, còn ghế bên cạnh, líu lo ngừng: "Con dẫn Tiểu Cương Tử tìm lê dại!"
"Vậy chắc thằng bé sẽ mừng lắm đây."
Phong Ánh Nguyệt nhớ tới dáng vẻ phấn chấn của Tiểu Cương Tử thì nhịn nhếch môi khẽ: "Nó thích ăn lê dại nhất mà."
" ." Thiết Đản gật đầu: "Hồi nhỏ con cũng thích ăn, nhưng bây giờ ăn thấy chua."
"Trưởng thành , ăn nhiều thứ hơn nên cũng cảm thấy vị của quả dại ngày xưa còn ngon như thế nữa."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Phạm Khắc Hiếu
Lúc sắp thôn, Thiết Đản tinh mắt thấy Tiểu Cương Tử, vì thế hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu hô to với nó: "Tiểu Cương Tử!"
"Anh Thiết Đản!"
Một tay Tiểu Cương Tử cầm cỏ dại, một tay cầm liên đậu, thấy tiếng kêu thì nhanh chóng chạy sang bên . Thiết Đản dứt khoát xuống xe luôn.
Bước tới đường cùng Tiểu Cương Tử: "Anh cả ?"
"Ở đằng ạ, gọi điện thoại cho ."
Tiểu Cương Tử .
Sau khi Nguyên Đản cúp điện thoại, đúng lúc chiếc xe của Phong Ánh Nguyệt chạy đến. Cô hạ kính xe xuống hỏi: "Có việc ở bệnh viện ?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Không ạ, con khó khăn lắm mới xin nghỉ phép, gì chuyện họ gọi con về việc ngay . Là đồng nghiệp chút việc cần hỏi con thôi."
Nguyên Đản hiệu cho Phong Ánh Nguyệt lái xe trở về , còn sẽ bộ theo cùng Thiết Đản và Tiểu Cương Tử.
Phong Ánh Nguyệt , lập tức lái xe chạy về phía .
Tiểu Cương Tử vui vẻ, mỗi tay nắm một trai. Dù họ những chuyện hiểu rõ, nhưng thỉnh thoảng thằng bé vẫn xen một hai câu.
Thiết Đản mái tóc lòa xòa của Tiểu Cương Tử, bỗng : "Phải cạo trọc ."
Tiểu Cương Tử ngẩng đầu .
Nguyên Đản cũng gật đầu: "Ngày mai tụi cạo đầu giúp em nhé?"
Tiểu Cương Tử hớn hở, liên tục gật đầu: "Được ạ ạ."
Buổi tối ăn cơm đậu phụ, Nguyên Đản và Thiết Đản ăn căng cả bụng. Tiểu Cương Tử thấy các ăn ngon như thế cũng ăn từng ngụm từng ngụm theo, kết quả cuối cùng la toáng lên rằng bụng thoải mái.
Cũng may trong nhà sẵn t.h.u.ố.c tiêu hóa, đút cho thằng bé uống nửa viên.
Một lát , nó bắt đầu chơi với Tiểu Sơn Tử tới đây.
Ngày hôm ăn sáng xong, Thiết Đản bắt đầu đun nước, Nguyên Đản đang phân vân nên dùng dụng cụ gì để cạo đầu cho Tiểu Cương Tử.
"Bình thường bác vẫn dùng loại d.a.o cạo đầu kiểu xưa thôi." Anh hai Đường hăng hái giới thiệu.
"Cháu sợ cháu vững tay." Nguyên Đản lắc đầu.
"Cháu là bác sĩ khoa nội, tay nghề chắc chắn lắm chứ, còn lo gì d.a.o cạo." Anh hai Đường cảm thấy thành vấn đề.
"Cẩn thận vẫn hơn." Nguyên Đản với vẻ bất đắc dĩ: "Dù cũng là đầu tiên cạo đầu cho thằng bé, cho chắc chắn."
Anh hai Đường tiếc nuối cất chiếc d.a.o cạo cũ , đó lấy một cái máy cạo râu chạy điện. Nguyên Đản nhận lấy, lấy thêm một cây kéo sạch.
Tiểu Cương Tử vô cùng phối hợp, hai em một gội đầu, một cạo tóc, phối hợp vô cùng ăn ý.
hai tập trung cạo đầu quá nên thoáng quên mất nên chừa chút tóc cho Tiểu Cương Tử, khiến cuối cùng, mái đầu Tiểu Cương Tử trông chẳng khác nào một quả trứng gà luộc.