Sau khi dọn dẹp xong xuôi, cô dùng mảnh vải vụn khâu thành một chiếc khăn tay nhỏ hình vuông. "Cháu Niếp Niếp, trò ném khăn sẽ chơi như thế ..."
Phong Ánh Nguyệt hướng dẫn Niếp Niếp mẫu vài . Chờ chị dâu Triệu về, cả ba cùng chơi thử một lúc, và Niếp Niếp nhanh chóng nắm bắt cách chơi.
Chị dâu Triệu khẽ đẩy con bé tới cửa nhà chị dâu Trương. Niếp Niếp lấy hết can đảm, khẽ gọi: "Yến Tử!"
Yến Tử hé cửa bước . Niếp Niếp liền giơ chiếc khăn vuông Phong Ánh Nguyệt may cho, Yến Tử đầy mong đợi và : "Tớ rủ chơi trò ."
"Được thôi." Yến Tử gật đầu lia lịa, kéo Niếp Niếp tìm mấy đứa bạn khác trong khu. Chẳng mấy chốc, cả nhóm rôm rả chơi đùa ngay hành lang chung.
Thấy cảnh , chị dâu Triệu mừng rỡ thôi, trong lòng vô cùng cảm ơn Phong Ánh Nguyệt.
"Hồi chị cứ nghĩ con bé nhút nhát, hiểu Niếp Niếp chịu chơi chung với lũ trẻ khác . Hóa là vì nó cách chơi!" Chị tự trách . "Nếu nhờ em tinh ý phát hiện , đến bao giờ Niếp Niếp mới bạn bè đây."
Phong Ánh Nguyệt chỉ nhẹ: "Em chỉ tiện miệng đoán mò mà thôi, may mắn trúng phóc."
Khi Đường Văn Sinh trở về nhà, xách nước. Phong Ánh Nguyệt thành đôi giày vải của , vải còn cô tận dụng để khâu một đôi khác, dành tặng cho Đường Văn Sinh.
Đôi giày dành cho đến bước khâu viền miệng. Thấy thời gian vẫn còn sớm, Phong Ánh Nguyệt chuyên tâm khâu nốt. Xong xuôi, cô giục Đường Văn Sinh xỏ chân ướm thử.
Đường Văn Sinh vài bước trong phòng, mừng rỡ : "Vừa vặn, như đóng giày đo ni đóng giày , vô cùng thoải mái."
Thấy chồng hài lòng, Phong Ánh Nguyệt trong lòng cũng ấm áp: "Vậy thì quá ."
Sau khi việc đấy, Phong Ánh Nguyệt tiếp tục về với nếp sinh hoạt quen thuộc giống như hai ngày đầu mới tới đây.
May mắn là thêm Niếp Niếp bầu bạn. Hễ rảnh rỗi, Phong Ánh Nguyệt dạy con bé tập đếm , khiến chị dâu Triệu cảm kích khôn nguôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-47.html.]
Vừa tin Phong Ánh Nguyệt đang tự học sách vở chương trình cấp hai, chị dâu Triệu càng thêm phần kính nể.
"Chị chẳng bao nhiêu chữ nghĩa, lụng vất vả mà vẫn chịu đủ thiệt thòi ! Bởi , chị tự nhủ thể để Niếp Niếp giẫm lên vết xe đổ của , nhất định cho con bé đến trường!"
Chị dâu Triệu âu yếm xoa đầu, sờ lên b.í.m tóc be bé của Niếp Niếp.
"Nếu cứ lời ông bà nội nó thì họ sẽ chỉ : 'Con gái lớn lên sớm muộn gì cũng là nhà ', chắc chắn sẽ chịu cho con bé học tử tế như mấy đứa con trai ."
Phong Ánh Nguyệt hiểu rõ, ở thời đại , hiếm gia đình nào sẵn lòng cho con gái học đàng hoàng. Ngay cả cô đây cũng nhờ Cha Phong khi còn sống luôn đối xử nam nữ bình đẳng, mới cắp sách đến trường. Học hành của cô cũng đến nỗi tệ, nhưng mãi đến khi cô lên lớp bốn thì Cha Phong đột ngột qua đời, cô mới đành nghỉ học.
Phạm Khắc Hiếu
Mặc dù , Mẹ Phong vẫn kiên quyết đòi sính lễ hậu hĩnh hơn, một phần cũng là do Phong Ánh Nguyệt học mấy năm, kiến thức cao hơn hẳn những cô gái thất học khác.
Chị dâu Triệu từng học một ngày nào. Triệu Thiên quen chị trong đám tang của một bà con xa, đó cử tới cửa dạm hỏi. Khi , Triệu Thiên vẫn nhận nhà máy công nhân.
Triệu Thiên trình độ văn hóa hết cấp hai, vì lúc đầu Mẹ Triệu chẳng ưng ý chị dâu Triệu chút nào. khổ nỗi con trai nhất mực thích, vả nhà họ Triệu cũng đòi hỏi sính lễ nhiều nhặn, nên cuối cùng bà mới miễn cưỡng đồng ý.
lúc thím Điền tới. Các cô đang bàn luận về chuyện học hành, chủ yếu là Phong Ánh Nguyệt đang chăm chú lắng chị dâu Triệu kể về sự khác biệt giữa trình độ dạy học ở huyện và ở khu vực công xã nông thôn.
Phong Ánh Nguyệt vội lấy một chiếc ghế đẩu : "Mời thím ạ." Thím Điền thấy , vội vàng xua tay.
“Không cần khách sáo với thím .”
Thím Điền xuống , tiện tay kéo Phong Ánh Nguyệt sát gần.
“Nói cũng chút ngại, thím con bé qua loa, chứ cũng rõ cụ thể là công việc gì. Hay là ngày mai thím dẫn cháu xem thử một chuyến, nếu thấy thích hợp thì cứ vài ngày.”