Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 469

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:22:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ngoại truyện: Cuộc sống mỗi ngày 4

 

Vợ chồng chị dâu hai Đường nhiều do dự. Sau khi Tiểu Cương Tử khỏi bệnh mà sốt trở , họ đành c.ắ.n răng theo, dần dần bớt nuông chiều Tiểu Cương Tử.

 

Dần dần, sức khỏe của Tiểu Cương Tử ngày càng hơn, hai vợ chồng dứt khoát chuyển sang nuôi thả. Lúc Đường và cha Đường đang cưng chiều đứa nhỏ, họ tiến hành một cuộc chuyện "quan trọng" để xin phép.

 

“Anh họ ơi?”

 

Thấy ngẩn , Tiểu Cương Tử đưa tay chọc chọc vai Nguyên Đản.

 

Nguyên Đản nắm lấy chân nhỏ của Tiểu Cương Tử: “Dù em cũng ngoan, tự chơi một cũng vui vẻ .”

 

Sau khi “trông như thế nào” khi còn nhỏ, Tiểu Cương Tử thỏa mãn, tự động chỗ cũ.

 

Phạm Khắc Hiếu

Khi mấy Đường Văn Tuệ đến gần đến giờ ăn trưa. Có thể mặt mày cả hai vợ chồng đều lộ vẻ mệt mỏi.

 

Tim Đường lập tức thắt , bà kéo Đường Văn Tuệ sang một bên, lặng lẽ hỏi: “Tình hình sức khỏe của ông cụ thế nào ?”

 

Câu hỏi tất nhiên là hỏi cha Chương.

 

Cha Đường cũng tiến gần.

 

Đường Văn Tuệ thở dài: “Ông ăn mấy, ban đêm cũng ngủ ngon giấc.”

 

“Lát nữa về thăm ông cụ một chút. Dù cũng sắp Tết Nguyên Đán , chúng quê ăn Tết cũng thôi.”

 

Cha Đường .

 

“Vâng.” Mẹ Đường gật đầu.

 

Tiệc đầy tháng náo nhiệt kéo dài đến tận xế chiều. Trước tiên, Đường Văn Sinh cùng đưa các cụ già về quê nghỉ ngơi , đó họ mới trở khu phố huyện.

 

Sáng mai Nguyên Đản còn , nên ăn tối xong sẽ lái xe về luôn.

 

Thiết Đản cũng về nhà (quê) hai ngày tụ tập cùng bạn bè cấp ba.

 

Rạp chiếu bóng xây xong trong huyện khai trương, Đường Văn Sinh tranh thủ mua hai vé để cùng Ánh Nguyệt xem phim.

 

Đây là một bộ phim mang ý nghĩa truyền cảm hứng, Phong Ánh Nguyệt chăm chú theo dõi. Ở thời đại , phim điện ảnh phim truyền hình, bất kể là kỹ năng diễn xuất trang phục, trang sức... đều đầu tư .

 

Sau khi xem bộ phim đầu tiên, cô cảm thấy , nên ngày hôm Đường Văn Sinh mua thêm hai vé xem phim nữa. Đây là bộ phim mới, đề cao chính nghĩa và lẽ .

 

Lúc xem, Phong Ánh Nguyệt bật , xung quanh cô cũng vài đồng chí nữ khác đang sụt sùi. Đường Văn Sinh quàng tay qua vai cô, ghé tai cô thủ thỉ: “Ngày mai chúng xem phim hài nhé.”

 

“Chúng cần xem mỗi ngày.”

 

Phong Ánh Nguyệt lau nước mắt.

 

“Một tháng chỉ ba bộ phim mắt thôi. Xem xong hết , chúng đợi ròng rã một tháng mới phim mới.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-469.html.]

Phong Ánh Nguyệt trong lòng cảm động: “Được.”

 

Thế là, bộ phim hài ngày hôm khiến cô đến chảy cả nước mắt.

 

Đường Văn Sinh giơ tay nhẹ nhàng lau cho cô, đó nắm lấy tay cô, hai cùng bước khỏi rạp chiếu bóng.

 

Đi vài bước, Phong Ánh Nguyệt cảm thấy thứ gì đó rơi xuống trán . Cô ngẩng đầu lên, thấy tuyết trắng đang bồng bềnh trôi nhẹ trong bầu trời đêm.

 

Đường Văn Sinh mỉm : “Tuyết năm nay đến sớm.”

 

.”

 

Phong Ánh Nguyệt gật đầu, kéo tay cùng nhanh chân chạy về nhà: “Đi nhanh lên, lát nữa nếu tuyết rơi lớn hơn sẽ .”

 

Đường Văn Sinh theo sát bước chân của cô.

 

Lúc Nguyên Đản mới khỏi rạp chiếu phim. Người bạn học cùng thuê nhà trọ năm xưa với cũng mua nhà riêng, hiện tại cả hai đều việc trong bệnh viện thành phố, quan hệ vẫn luôn .

 

Vốn dĩ hôm nay bạn cùng lớp tỏ tình với một cô gái khác nên mua hai vé xem phim. vé xem phim kịp gửi thì gửi kẹo cưới, rằng sắp kết hôn, tháng mời họ đám cưới.

 

Người bạn học buồn bã nhưng tính tình tiết kiệm, nỡ lãng phí hai vé xem phim . Thế nên tan tầm kéo Nguyên Đản cùng đến rạp chiếu bóng.

 

Khi rời khỏi rạp, bạn học còn nở nụ môi: “Thất tình buồn bã thế , đúng là nên xem hài kịch cho khuây khỏa.”

 

Nguyên Đản trợn tròn mắt: “Cái của cũng gọi là thất tình ?”

 

“Aizz.” Người bạn học vốn đang tươi lập tức mặt mày ủ rũ: “ vốn quên , tổn thương. Bữa tối hôm nay đền bù cho .”

 

“Đi thôi.” Nguyên Đản cũng đói bụng, vì gật đầu.

 

Mà lúc , Thiết Đản cũng đang cùng đám hai Đường xem phim truyền hình hài kịch. Tiếng ha há của bé hòa tiếng khác nên rõ ràng lắm.

 

Tiểu Cương Tử bên cạnh, tiếng càng chói tai hơn, Thiết Đản nghiêng đầu sang: “Sao giọng em cao thế?”

 

“Vớ vẩn.” Tiểu Cương Tử chịu thừa nhận: “Em .”

 

Không , một lớn một nhỏ cùng so tiếng . Cuối cùng cha Đường gõ đầu mỗi đứa một cái. Lúc cả hai mới chịu yên phận xem TV.

 

Ngày 28 tháng 12 âm lịch, vợ chồng A Tráng bế con về. Họ còn với đám họ cả một chuyện. Sang năm mới ngoài, bọn họ sẽ đưa đứa bé cùng nữa, sẽ để nó ở quê nuôi nấng.

 

Điều khiến chị dâu họ vui buồn.

 

thì điều kiện ở nông thôn , thể so với đứa nhỏ nhà bà ngoại nó, nơi đó là thành phố lớn cơ mà.

 

“Trường học ở đây như , cái là để nó ...”

 

Chị còn xong, A Tráng hít sâu một , cắt ngang: “Quên , thằng bé chịu học hành tử tế, trường đến mấy cũng tác dụng. Còn bằng cho nó trở về quê.”

 

A Trân gật đầu: “Ừ.”

 

, Tết Nguyên Đán, đứa trẻ để quê nhà.

 

 

Loading...