Mẹ Kế Ác Độc: Nghịch Tập Trả Thù Nam Chính - Chương 465

Cập nhật lúc: 2025-10-14 04:22:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ngoại truyện: là con cháu nhà họ Đường 4

 

Nguyên Đản lặng lẽ trút bầu tâm sự xong, kể tất cả những thông tin Tần Lưu Hải điều tra cho Kiều Tư Vũ .

 

"... Cho nên, bà còn cảm thấy ông yêu bà ? Vẫn kiên trì bán quán cơm nhỏ để giúp ông sống ?"

 

Kiều Tư Vũ ngơ ngẩn. Cái gì mà kết hôn nhiều năm với phụ nữ giàu ? Cái gì mà khi vợ giàu qua đời thì nuôi dưỡng nhiều nhân tình?

 

cứ nghĩ thương trọng sĩ diện nên chỉ mặc đồ nhái/đồ rẻ, hóa tất cả đều là hàng hiệu đắt tiền?

 

Hơn nữa còn là một triệu phú?

 

Kiều Tư Vũ cảm thấy khó chịu, tức giận, cô bán quán cơm nhỏ nữa.

 

bắt đầu quấn lấy Cung Nguyên đang bệnh nặng mà ầm ĩ, nhất quyết giải thích rõ ràng chuyện. Cung Nguyên bệnh đến mức còn sức lực để đôi co, tinh thần cũng chẳng còn để mà thanh minh.

 

Chính trong tình trạng phẫn uất bối rối như thế, Cung Nguyên chuyển phòng chăm sóc đặc biệt.

 

Kiều Tư Vũ bắt đầu áy náy, thậm chí vài phần trách cứ Nguyên Đản: "Dù ông cũng là cha ruột của con, con thể như ?"

 

Trên đầu Nguyên Đản mấy dấu chấm hỏi lớn: "Con lòng kể cho bà sự thật, nhưng con bảo bà ầm ĩ với ông ? Là do bà tự thôi."

 

Kiều Tư Vũ , chỉ lóc.

 

Nửa tháng , sức khỏe Cung Nguyên chuyển biến . Anh kiên quyết đòi gặp Nguyên Đản cuối.

 

Nguyên Đản tới mặt . Cung Nguyên chỉ một câu: "Sau khi cha qua đời, tất cả tài sản đều thuộc về con. Ngày lễ tết, con nhớ tế bái cha!"

 

Nói xong liền tắt thở.

 

Hậu sự do Kiều Tư Vũ lo liệu.

 

nhận một đồng nào từ di sản. Cô đành dùng chính tiền lời kiếm từ quán cơm nhỏ để lo liệu hậu sự cho Cung Nguyên.

 

Lúc luật sư tới tìm Nguyên Đản, Nguyên Đản chỉ Kiều Tư Vũ: "Mời bà cùng."

 

Kết quả luật sư lắc đầu: "Ông Cung dặn dò tuyệt đối để cho bà một xu nào."

 

Lẽ ông ý định để một chút, nhưng chính vì cho tức giận mà qua đời trong lúc bệnh nặng, nên ông kịp thời sửa di chúc.

 

Quả thực Kiều Tư Vũ thể tin tai . Cô là một chuyện, Cung Nguyên cho là một chuyện khác!

 

"Trong lòng chút nhớ thương gì đến ?"

 

Nguyên Đản bảo luật sư đưa di chúc cho Kiều Tư Vũ xem. Trên đó, trừ những món đồ dành cho Nguyên Đản, còn chỉ là tiền bạc chia cho mấy cô nhân tình. Mỗi đều nhận hơn một triệu tệ. Kiều Tư Vũ giận đến run rẩy, thể tin nổi sự thật phũ phàng .

 

"Anh thật sự yêu chút nào ?"

 

Trách nhiệm của luật sư là bàn giao bộ tài sản thừa kế cho Nguyên Đản. Nguyên Đản phối hợp nhận lấy tất cả, đó lập tức chuyển hết bộ tiền đó cho Kiều Tư Vũ.

 

"Sau bà hãy sống cho thật . Hãy tìm một đàn ông tử tế để nương tựa, đừng còn nhớ thương đến ông nữa."

 

Kiều Tư Vũ dám nhận: "Vì ?"

 

"Bởi vì màng những thứ . Những gì đưa cho , sẽ tự tay kiếm ."

 

Nguyên Đản .

 

Kiều Tư Vũ nước mắt rơi như mưa: "Xin con."

 

Nguyên Đản câu gì, xoay bước lên chiếc xe đang chờ sẵn.

 

"Giải quyết xong ?"

 

Tần Lưu Hải tưởng còn mất thêm một lúc nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/me-ke-ac-doc-nghich-tap-tra-thu-nam-chinh/chuong-465.html.]

 

"Ừ, thôi."

 

Nguyên Đản đầu Kiều Tư Vũ.

 

Số tiền còn của Cung Nguyên, Nguyên Đản đều quyên góp bộ cho các vùng núi nghèo khó và cô nhi viện. Những tài trợ, khi tin ân nhân của qua đời, dịp lễ tết đều tự nguyện thắp hương dâng cúng cho Cung Nguyên.

 

Đương nhiên, việc Nguyên Đản quyên tiền cũng đám trẻ quên lãng.

 

Khi Phong Ánh Nguyệt cùng chuyện , đó là khi tin tức về một tấm lòng hảo tâm quyên góp bộ tài sản cho trẻ em nghèo vùng núi lan truyền rộng rãi.

 

Người bụng chính là Nguyên Đản.

 

Mà quan hệ giữa Nguyên Đản và Cung Nguyên cũng những quen ở quê .

 

Chị cả Đường bực bội chạy đến nhà mắng Đường Văn Sinh một trận, Văn Sinh cũng chỉ im lặng để mặc chị mắng.

 

Cuối cùng chị cả Đường vẫn thốt lên: "Cái thằng bé Nguyên Đản , nó thật sự quá bụng."

 

Thiết Đản cùng Nguyên Đản nướng xiên que ở sân. Thiết Đản tò mò hỏi: "Nhiều tiền như thế, rung động chút nào ?"

 

"Không rung động." Nguyên Đản lắc đầu: " em yên tâm, sẽ tự kiếm tiền về nuôi em. Em cũng nghề phụ mà."

 

"Em ." Thiết Đản hì hì gật đầu: "Đến lúc đó em sẽ ăn no uống say!"

 

Lúc Thiết Đản mười sáu tuổi, Nguyên Đản tặng cho nó một căn hộ ở trung tâm thành phố, cùng tầng với căn của .

 

Lúc , Nguyên Đản gần ba mươi tuổi, vẫn ý định yêu đương.

 

Mà Tần Lưu Hải kết hôn với Quải Quải hơn hai năm, hai một bé trai.

 

Phong Ánh Nguyệt chút sầu muộn. Rõ ràng trong nguyên tác, Nguyên Đản bao nhiêu bóng hồng tri kỷ vây quanh, bây giờ gặp ai?

 

Từ ông lớn trong kinh doanh chuyển thành ông lớn của ngành y, cuộc đời sự biến đổi lớn như ?

 

Lúc Thiết Đản bước chân đại học, Nguyên Đản đích đưa nó nhập học. Vốn nó thi Đại học Y, nhưng đó Đường Văn Sinh và Nguyên Đản đều phát hiện Thiết Đản hợp, thế nên khuyên nó thi chuyên ngành Luật.

 

"Anh, cho ."

 

Chỉ dạo quanh trong sân trường một vòng, Thiết Đản thu vài tờ giấy mời kết bạn trong tay, tất cả đều xin phương thức liên lạc của Nguyên Đản.

 

Nguyên Đản nhận lấy, đáp cũng vứt bỏ, cất túi quần dặn dò Thiết Đản: "Học tập cho thật , chuyện yêu đương thì đừng vội. Đại học còn nhiều thứ cần học, em đừng phân tâm."

 

"Biết ." Thiết Đản gật đầu. Bây giờ nó cao ngang Nguyên Đản, thậm chí trông còn tuấn tú hơn. Chỉ đôi mắt vẫn ánh lên vẻ trong sáng, phần ngây ngô, khiến cảm thấy đứa nhỏ là kẻ ngu ngốc.

 

thực Thiết Đản thông minh. Nếu , Đường Văn Sinh và Nguyên Đản cũng sẽ đề nghị nó theo chuyên ngành Luật.

 

Mãi đến khi Thiết Đản ký túc xá định, Nguyên Đản mới hiểu cảm giác của em trai năm xưa khi đưa nhập học.

 

Nguyên Đản gọi điện thoại về cho Phong Ánh Nguyệt: “Mẹ, việc nhập học của Thiết Đản đấy , con định quanh thành phố một lát, cần mua gì ?”

 

Phong Ánh Nguyệt đang dạo với Đường, cô nghĩ ngợi một lát đáp: “Bánh quế hoa, con nhớ cái tiệm bánh gia truyền ở phố cũ chứ? Mua ở đó, mua nhiều một chút, Dì Tống con cũng thích ăn loại .”

 

“Vâng.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Đản ngẩng đầu bầu trời xanh trong, nở một nụ rạng rỡ, chuẩn rời cổng trường.

 

“Anh ơi!”

 

Giọng truyền từ ban công ký túc xá phía lưng .

 

Nguyên Đản xoay , thấy em trai ở ban công tầng của ký túc xá, vẫy tay thật mạnh, vẻ mặt ngờ nghệch: “Anh nhớ thường xuyên ghé thăm em đấy nhé!”

Phạm Khắc Hiếu

 

Cũng .

 

Nguyên Đản phì tiếng, cũng giơ tay lên vẫy thật mạnh với đối phương: “Được!”

 

 

Loading...